Xuyên Thành Qúy Phi của Bạo Quân - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-06-22 02:02:51
Lượt xem: 2,508
14
Thành thân vương từ biên ải mang về một con ngựa hoang dâng tặng hoàng đế, nói con ngựa này rất hung dữ, không ai có thể thuần phục được nó, chỉ có chân long thiên tử là hoàng đế bệ hạ mới có thể chế ngự được.
Thuần phục được ngựa hoang chính là chân long thiên tử sao?
Vậy thì huấn luyện viên đã sớm bay lên trời rồi.
Lão già kia có ý đồ gì ai mà không biết, nói thẳng ra chính là "Lão tử muốn ngươi ngã ch/3t".
Lúc ta chạy đến trường đua ngựa, một huấn luyện viên vừa bị hất xuống khỏi lưng ngựa, còn bị móng ngựa giẫm lên chân, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ta nghe mà run cả người, hít một ngụm khí lạnh...
Nghe tiếng gãy "rắc" kia, chắc là gãy xương rồi.
"Ha ha ha ha, bản vương đã nói rồi, thần câu này không phải người thường có thể thuần phục được."
Hoàng đế híp mắt nhìn con ngựa hoang màu đỏ kia, trong mắt hiện lên vẻ nóng lòng muốn thử.
Ta biết tên này chưa từng học qua cưỡi ngựa, ngay cả cưỡi ngựa cũng cưỡi không giỏi, lần trước dẫn ta đi săn bắn, ngựa chạy còn chậm hơn cả thỏ.
Sợ hắn nhất thời xúc động té gãy cổ, ta vội vàng tiến lên hành lễ, ngăn cẩu nam nhân không biết điều này lại.
"Bệ hạ, thần thiếp cùng bệ hạ ở chung đã lâu, nhất định là đã dính long khí, chi bằng để thần thiếp thử xem sao?"
Cẩu hoàng đế vừa nghe ta nói vậy, sắc mặt lập tức sa sầm, giống như núi Trường Bạch, lạnh lẽo.
"Ngươi đừng có mà hồ đồ!"
Ngược lại là Thành thân vương bên cạnh cười đầy ác ý khuyên nhủ: "Nương nương đã có hứng thú như vậy, bệ hạ chi bằng để nương nương thử xem? Hay là bệ hạ đau lòng sợ nương nương lên ngựa sẽ bị nó hất ngã?"
Lời này nói ra không chỉ khiến người ta ghê tởm, mà còn là đang thăm dò.
Thăm dò xem hoàng đế đối với ta có thật sự là quan trọng đến mức trở thành điểm yếu của hắn hay không.
Ta cảm thấy đầu lão già Thành thân vương chắc chắn đã bị con ngựa hoang này đá rồi.
Tên thần kinh cẩu hoàng đế kia sao có thể có điểm yếu?
Cho dù có, chắc chắn cũng không phải là ta.
Ừm, ngược lại có khả năng là nam nhân nào đó.
Ta xoa cằm, nảy ra ý nghĩ xấu xa, ai bảo hắn mắc chứng sợ nữ nhân, tìm nam nhân đi thôi!
Ngươi mau lên tiếng đi, đừng để người ta hiểu lầm!
Ta nháy mắt với hắn, kết quả hắn lại mím môi không nói gì.
Ta có chút kinh ngạc, không phải chứ, thời khắc mấu chốt như vậy ngươi lại bỏ cuộc?
Đồng đội ngu ngốc gì vậy, đợi bổn cô nương đánh xong trận này sẽ tố cáo ngươi!
"Bệ hạ để thần thiếp thử xem, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt người đâu."
Ta dùng một câu nói kéo cục diện trở về.
Hoàng đế hung hăng trừng ta một cái, nghiến răng nghiến lợi thốt ra một chữ "Được".
15
Ta cũng không phải vì muốn ra oai, thể hiện bản thân mà nhận bừa việc.
Trước khi xuyên không, nghề nghiệp của ta chính là huấn luyện viên cưỡi ngựa, đã tiếp xúc với ngựa rất nhiều năm, tất nhiên là biết làm sao để khiến chúng nghe lời.
Ta bảo thái giám lấy một củ cà rốt, vừa cho ngựa đỏ ăn, vừa nhẹ nhàng vuốt ve bờm trước trán nó, bồi dưỡng tình cảm với nó.
Sau khi cho nó ăn xong cà rốt, ta nắm dây cương leo lên lưng ngựa, vừa mới lên, tên nhóc này liền bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Hoàng đế đứng ngoài hàng rào, trong nháy mắt con ngựa giãy giụa, nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn.
Ta nhìn thấy ngón tay hắn siết chặt, cảm thấy người này cũng không tệ lắm, còn có chút lương tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-quy-phi-cua-bao-quan/chuong-5.html.]
Sau đó ta thu hồi suy nghĩ, tập trung kéo dây cương đối đầu với con ngựa.
Ngựa hoang náo loạn một hồi lâu, cũng không hất ta xuống được, sau mấy lần đi qua đi lại, dần dần chịu thua, bình tĩnh trở lại.
Ngồi lại trên lưng ngựa, ta tìm lại được vài phần khí thế hiên ngang oai hùng lúc trước khi xuyên không, nhịn không được kẹp bụng ngựa một cái, "giá" một tiếng, thúc ngựa chạy như bay trong trường đua.
"Thoải mái quá!"
Chạy một vòng, búi tóc cũng bung ra, nhưng ta lại cảm thấy vô cùng vui sướng.
Sau khi quay về, hoàng đế mỉm cười đỡ ta xuống khỏi lưng ngựa.
"Xem ra quả nhiên là nhiễm long khí, không tệ."
Ta thầm bĩu môi, không biết xấu hổ, đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa.
Thái độ của lão già Thành thân vương đối với ta cũng thay đổi 180 độ.
"Qúy phi nương nương quả nhiên khác biệt, khó trách có thể độc chiếm sủng ái của bệ hạ."
Hắn vừa nói vừa chắp tay với ta, nhân lúc cúi người, lặng lẽ nhét một tờ giấy vào tay ta.
Ta ngẩn người, sau đó giấu tờ giấy vào trong tay áo.
Mẹ nó, lão già này muốn làm gì? Chẳng lẽ nhìn trúng bổn cô nương rồi?
Đừng mơ tưởng nữa, ta không thích người toàn nếp nhăn đâu, giống như con ch.ó Sharpei vậy.
16
Cẩu hoàng đế nói điên là điên, ta cũng không dám chọc giận hắn, sợ hắn không vui liền cho nổ tung cả đám người xung.
Sau khi trở về tẩm cung, ta phất tay đuổi tất cả mọi người xuống mới dám mở tờ giấy trong tay ra, chỉ thấy trên đó viết bốn chữ to:
"Trăng tròn ra tay".
Trăng tròn ta có thể hiểu được, đại khái là chỉ Trung thu.
Ra tay?
Ra tay cái gì, chẳng lẽ là muốn ta ám sát cẩu hoàng đế sao?
Khó trách cẩu hoàng đế trước đó không so đo thân phận của "ta", chỉ sợ hắn đã sớm biết "ta" cũng là người của Thành thân vương.
Mặt sau tờ giấy còn dán một gói giấy nhỏ không dễ phát hiện, ta mở ra, bên trong là bột phấn màu đỏ, chắc là thuốc độc gì đó.
Ta đổ thứ đó vào trong nước trà, sau đó đổ nước trà vào chậu cây cảnh trên cửa sổ.
Bổn cô nương bán nghệ không bán thân, thuê ta làm thích khách? Xin lỗi, đó là giá khác.
Hoàng đế là tên nhóc ranh ma, không cần ta mách lẻo, hắn đã đoán được Thành thân vương chuẩn bị tạo phản vào đêm Trung thu.
Xem ra hắn bề ngoài giống như bị người ta khống chế, trên thực tế cũng cài không ít người bên cạnh người ta.
Tối hôm đó trong cung thiết yến tiệc, hoàng đế đã sớm bố trí binh lính được điều động từ biên giới về giấu ở phủ đệ trọng thần tâm phúc trong thành, chỉ chờ Thành thân vương bức cung, vây bắt hắn ta.
Trước khi tham gia cung yến, ta đặc biệt chỉ đạo phòng bếp ngự thiện làm một chậu bỏng ngô, đầu bếp vừa nghe đã hiểu, còn chuẩn bị cho ta hai vị mật ong và caramen.
Ta giấu bỏng ngô dưới long ỷ, chuẩn bị đợi đến lúc hỗn loạn sẽ núp sau long ỷ xem kịch hay.
Lúc cung yến bắt đầu, người đầu tiên đến đều là những tên ngốc nghếch.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Cho dù là tâm phúc của hoàng đế, hay là phe cánh của Thành thân vương, đều biết trong cung không an toàn, tất cả đều không đến.
Hoàng đế có tâm lý vững vàng, bên dưới chỉ có ba bốn vị đại thần, hắn vậy mà vẫn thản nhiên sai người múa hát.
Ta ngồi bên cạnh hắn, có chút căng thẳng bẻ ngón tay.
Múa hát có gì hay mà xem, bỏng ngô của bổn cô nương phải để dành lát nữa xem phim hành động.
Thành thân vương không có khái niệm về thời gian, múa hát được hai vòng, bên ngoài tường thành mới vang lên tiếng gào thét long trời lở đất.
"Thay trời hành đạo, phò tá giang sơn!".