Xuyên Thành Qúy Phi của Bạo Quân - Chương 6:
Cập nhật lúc: 2024-06-22 02:02:52
Lượt xem: 2,269
17
"Giang sơn đang yên ổn, cần hắn phò tá cái gì?"
Ta bĩu môi khinh thường, hoàng đế dở khóc dở cười xoa đầu ta.
"Nàng ở yên đây, ta đã sắp xếp người bảo vệ nàng, không có lệnh của ta, không được chạy loạn."
Nói xong, hắn nhận lấy thanh kiếm mà thái giám tổng quản hai tay dâng lên, sải bước về phía cửa Tuyên Võ.
Phải nói, tên này thật sự có khí chất của bậc đế vương, mấy bước chân này của hắn, nào giống như bị bức cung, ngược lại giống như vị tướng quân sắp ra trận!
Ta lôi chậu bỏng ngô từ sau long ỷ ra, nhìn mấy vị đại thần ngốc nghếch bên dưới bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhỏ giọng bàn tán, có chút khinh thường.
Mặc dù không xem được náo nhiệt, nhưng bỏng ngô vẫn rất ngon, đợi cẩu hoàng đế quay về, phải bảo hắn tăng lương cho đầu bếp mới được.
Đang ăn ngon lành, bỗng nhiên một tiểu thái giám hốt hoảng chạy vào.
"Nương nương không xong rồi, bệ hạ hắn... bệ hạ hắn..."
Chậu bỏng ngô trong tay ta "ầm" một tiếng rơi xuống đất, trong lòng "lộp bộp" một cái.
Chẳng lẽ hắn ch/3t rồi?
Tiểu thái giám kia là chúa nói lắp, hít sâu hai hơi, mới run rẩy nói tiếp: "Bệ hạ... bệ hạ hắn phát bệnh rồi, trong thị vệ có nội gián, nhân cơ hội làm bệ hạ bị thương. Người mau đi xem một chút, hiện giờ tình hình bệ hạ rất nguy kịch, lại không cho ai đến gần."
Nghe vậy ta liền xách váy chạy như bay, tiểu thái giám ở phía sau đuổi theo cũng không kịp.
Cẩu hoàng đế rất dễ tìm, từ xa ta đã nhìn thấy một đám người vây thành vòng tròn, nhưng lại không ai dám tiến lên.
"Trình Tiêu! Nếu ngươi dám ch/3t, bổn cô nương sẽ treo ngươi lên tường thành!"
Tiếng hét đầy khí thế của ta khiến cho thị vệ và thái giám đang bảo vệ cẩu hoàng đế đều trợn mắt há hốc mồm nhìn ta.
Chắc chắn hiện giờ bọn họ cũng không phân biệt được rốt cuộc là hoàng đế phát điên, hay là ta phát điên.
Ta không quan tâm đến người khác, chen qua đám thị vệ vây quanh xông vào vòng vây, vừa nhìn liền nhìn thấy cẩu hoàng đế tóc tai rối bời, hai mắt đỏ ngầu.
Khác với lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu này, hiện tại hắn giống như một con thú dữ bị thương, có chút luống cuống không cho ai đến gần.
Ta giơ hai tay lên, ra hiệu cho thấy bản thân không có vũ khí, cũng không có nguy hiểm, dưới ánh mắt phòng bị hung ác của hắn, chậm rãi tiến lại gần.
18
"Là ta đây, nhân công giá rẻ của ngươi đây.”
"Trước kia ngươi nói cho dù phát bệnh cũng sẽ gi/3t ta sau cùng, còn tính không?”
"Nếu không tính, bổn cô nương quay đầu chạy đây!"
Không biết có phải câu nói này khiến hắn cảm thấy quen thuộc hay không, ta nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên tia tỉnh táo.
Điều này khiến ta thở phào nhẹ nhõm, ta mạnh dạn tiến lên, thử thăm dò chạm vào vai hắn, thấy hắn không công kích ta, lúc này mới yên tâm đỡ hắn dựa vào người mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-quy-phi-cua-bao-quan/chuong-6.html.]
"Đúng rồi, là ta đây, ái phi mạng lớn của ngươi, còn đút ngươi ăn bánh hoa quế nữa, nhớ ra chưa?"
Cẩu hoàng đế dựa vào trong lòng ta, giơ tay nắm lấy cánh tay ta, ta cúi đầu xuống, nhìn thấy vết thương đang chảy m.á.u đầm đìa trên bụng hắn, nhuộm đỏ cả long bào.
Mí mắt ta giật giật, hít một hơi khí lạnh... Vị trí này, lão già ngươi còn muốn eo nữa không?
"Cái đó... cái đó..."
Ta nghe thấy tiếng nói yếu ớt truyền đến từ trong lòng, vội vàng cúi đầu nghe xem hắn đang nói gì.
"Cái đó... cái đó không phải bánh hoa quế! Ngươi là cái đồ… ngốc nghếch... vô tri..."
Tên này cũng tài thật, sắp tắt thở rồi mà còn sức mắng ta, xem ra, chắc là eo không sao rồi.
Thế nhưng nghe thấy tiếng thở dốc của hắn, không hiểu sao ta lại thấy cay cay nơi sống mũi.
Tên khốn này chảy nhiều m.á.u như vậy, chắc không ch/3t thật chứ?
19
Ta lau mặt, tháo túi thơm đeo bên hông xuống, lấy ra một viên thuốc nhỏ màu đỏ.
Thuốc này là lúc trước đám phi tần kia sợ ch/3t dâng lên làm phí bảo kê, toàn bộ đều là thiên tài địa bảo, cho dù không thể cải tử hoàn sinh, cũng có thể bảo vệ tính mạng.
Ta có chút đau lòng đưa viên thuốc đến bên miệng hắn, kết quả lúc đưa đến bên miệng, lại bị hắn giơ tay lên ngăn cản.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, cảm xúc trong đôi mắt kia quá mức phức tạp, ta không nhìn hiểu.
"Nhanh ăn đi!"
Dưới sự thúc giục của ta, hắn bỗng nhiên mỉm cười.
Nụ cười này không giống với bất kỳ nụ cười nào trước kia ta từng thấy, sạch sẽ thuần túy, cho nên có chút ngây ngô của thiếu niên.
"Trong ngự thư phòng có một mật đạo, ngay dưới tấm nệm êm mà ngày thường ngươi thích nằm xem thoại bản. Trẫm đã để lại cho ngươi một đội thị vệ, bảo bọn họ hộ tống ngươi ra khỏi cung."
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ta ngẩn người, không hiểu tại sao tự dưng lại phải ra khỏi cung.
Còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nắm lấy tay ta, ta còn tưởng hắn muốn ăn thuốc, vì vậy phối hợp đưa tay lên.
Ai ngờ đâu người này không phải muốn ăn thuốc, mà là muốn ăn thịt, há miệng cắn một cái lên mu bàn tay ta.
"A!"
Thật sự là tên chó má, còn cắn người!
Sợ làm rơi thuốc trong tay, ta nhịn đau không né tránh.
Hắn hài lòng nhìn dấu răng trên tay ta, còn dùng đầu lưỡi l.i.ế.m liếm m.á.u chảy ra, sau đó há miệng nuốt viên thuốc trong tay ta xuống.
Dược hiệu của viên thuốc này quả thật rất tốt, hắn vừa mới nuốt xuống, gương mặt trắng bệch đã dần hồng hào trở lại.
Cũng may là đưa cho tên sắp ch/3t như hắn uống, nếu đổi thành thanh niên trai tráng, đoán chừng phải bồi bổ đến mức thất khiếu chảy máu.
May mà ta không ăn, nếu không chẳng phải là khi đến tháng sẽ liên tục ra cả tháng trời sao.