Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH THIÊN KIM THẬT VẠN NGƯỜI CHÊ, TÔI MỘT LÒNG CHỈ MUỐN CHẾC - C14

Cập nhật lúc: 2024-07-28 10:10:05
Lượt xem: 920

19

 

Hạ Thời Thanh rời bệnh viện trong trạng thái mất hồn, hiếm khi không nhắc đến chuyện nữ thần của anh ta bị bắt cóc. 

 

Sau khi anh ta rời đi không lâu, tôi lén lút rời khỏi bệnh viện.

 

Hít thở không khí trong lành đã lâu không có, tôi một mình bước chậm rãi đến cây cầu gần bệnh viện. Đứng ở trên cao nhìn xuống, dòng sông chảy xiết cuồn cuộn. 

 

Ở thế giới này tôi đã sống lay lắt được một tháng, cũng đến lúc phải rời đi. Mặc dù thời gian giả ch hơi muộn, có lẽ trên cầu Nại Hà sẽ không gặp được nguyên chủ. Nhưng tôi vẫn mỉm cười, nhìn chằm chằm mặt nước cuộn sóng, định nhảy xuống dòng sông.

 

Một bàn tay mạnh mẽ phía sau kéo lại, ôm chặt lấy tôi, có cảm giác lạnh lẽo trên cổ, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:

 

"Không được động đậy!"

 

Tôi kinh ngạc quay đầu, đối phương hét lên trước:

 

"Sao lại là cô?"

 

"Tại sao không thể là tôi? Anh bắt cóc tôi một lần chưa đủ, còn muốn bắt cóc lần thứ hai?"

 

Kẻ bắt cóc vội vã thu d.a.o lại, sợ tôi giành lấy dao.

 

"Nếu biết người thuê tôi bắt cóc là cô, tôi có c.h.ế.t đói cũng không nhận việc này!"

 

"Không phải anh bị bắt vì cướp tiệm vàng sao?"

 

"Người bị bắt là anh trai tôi, vì không có bằng chứng chứng minh tôi cũng cướp, nên tôi được thả."

 

"Tại sao lại không có bằng chứng?"

 

"Vì cô luôn tranh d.a.o với tôi, tôi căn bản không cướp được!"

 

Câu cuối cùng anh ta hét lên đầy mạnh mẽ.

 

Tôi gật đầu như gà mổ thóc, nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-thien-kim-that-van-nguoi-che-toi-mot-long-chi-muon-chec/c14.html.]

"Đã nhận tiền của người ta thì còn chần chừ gì nữa, mau bắt cóc đi. Bắt cóc là một loại nghề nghiệp vô cùng có triển vọng, chuyên nghiệp lên!"

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Kẻ bắt cóc cảnh giác lùi lại một bước, "Tôi nói cho cô biết, đừng giở trò gì, con d.a.o là của tôi, cô đừng nghĩ đến việc cướp lấy!"

 

Tôi gật gù đáp:

 

"Yên tâm, tôi tuyệt đối không cướp dao, còn đảm bảo phối hợp với công việc của anh."

 

Tôi bị nhét vào một chiếc xe cũ kỹ, chạy như bay đến một bãi đá ở ngoại ô.

 

Tiếng sóng biển đập vào tai. Gió biển mặn chát và hơi nước bao quanh tôi.

 

Và người đứng từ trên cao nhìn xuống với vẻ mặt đắc ý, Ôn Sơ Sơ.

 

Biểu cảm trên mặt cô ta có chút dữ tợn, hoàn toàn khác với vẻ thuần khiết trước đây.

 

Phía chân trời đã hừng sáng, mặt trời sắp sửa xua tan bóng đêm.

 

Ôn Sơ Sơ dường như cực kỳ căm ghét tôi, ánh mắt đầy oán hận.

 

"Giang Hạ, cô đã biến mất mười tám năm, tại sao còn quay về làm lung lay vị trí của tôi? Bây giờ tất cả mọi người trong Ôn gia đều đứng về phía cô, tôi giả vờ bị bắt cóc, để lại bằng chứng chứng minh là cô làm, ngoài anh Thời Thanh thì bất kỳ ai cũng không tin!"

 

Càng nói, cô ta càng tức giận, vị trí cưng chiều ngày xưa của cô ta tan vỡ nhanh chóng kể từ khi tôi xuất hiện.

 

Một lúc sau, Ôn Sơ Sơ bình tĩnh lại, ghé sát tai tôi, nhỏ giọng thì thầm:

 

"Giang Hạ, hôm nay tôi sẽ cho cô biết, nếu cả hai chúng ta đều gặp nguy hiểm, người mà họ chọn sẽ luôn là tôi!"

 

Tôi liếc nhìn kẻ bắt cóc đang ôm chặt dao, hiểu ra vấn đề.

 

Người nhà họ Ôn chọn ai, đối với tôi. Có liên quan gì đâu?

 

Tôi không phải nguyên chủ, từ khi đến thế giới này, chưa từng kỳ vọng vào người Ôn gia.

 

Nhìn dòng nước biển dâng trào cuồn cuộn, trong lòng tôi bỗng dấy lên một cảm xúc táo bạo.

 

Loading...