XUYÊN THÀNH THIÊN KIM THẬT VẠN NGƯỜI CHÊ, TÔI MỘT LÒNG CHỈ MUỐN CHẾC - C15
Cập nhật lúc: 2024-07-28 10:10:17
Lượt xem: 308
20
Người Ôn gia đến nhanh hơn tôi tưởng.
Tôi và Ôn Sơ Sơ bị bắt cóc trên một bãi đá lởm chởm, chỉ cần khẽ đẩy, phía sau là dòng nước đen ngòm sẵn sàng nuốt chửng người ngay lập tức.
Ôn Tùy Niên với đôi mắt thâm quầng, đứng không xa, hét lên:
"Anh muốn bao nhiêu tiền cũng được, mau thả Hạ Hạ và Sơ Sơ ra."
Tên cướp khó chịu la lên:
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Cả hai đều thả thì ông đây lấy ai làm con tin? Các người chỉ có thể chọn một người đi, người còn lại, khi tiền vào tài khoản, tôi tự nhiên sẽ thả người."
Ôn Sơ Sơ khóc lóc thảm thiết:
"Ba mẹ, anh hai... cứu em..."
Hạ Thời Thanh lo lắng nhìn qua lại giữa tôi và Ôn Sơ Sơ, cuối cùng mở miệng lí nhí:
"Giang Hạ, tên cướp này là do cô thuê phải không? Đừng đùa nữa, nước biển đang dâng cao, đứng đó rất nguy hiểm, mau quay lại đi. Chỉ cần cô quay lại, tôi sẽ tha thứ lần này..."
Tôi đảo mắt.
Tên cướp càng thêm sốt ruột:
"Mau chọn đi, nếu không cả hai đều bị quăng xuống biển!"
Ba mẹ Ôn đã sớm cuống cuồng, Ôn Tùy Niên sau một lúc phân vân, khó khăn mở miệng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-thien-kim-that-van-nguoi-che-toi-mot-long-chi-muon-chec/c15.html.]
"Để Sơ Sơ qua trước, chúng tôi sẽ lập tức gom tiền cho anh, đừng làm hại Hạ Hạ."
Không ai phản đối.
Dù mỗi người trên mặt đều tràn đầy không cam lòng và lo lắng. Tôi hiểu tất cả suy nghĩ của mọi người.
Họ đã đầu tư quá nhiều vào Ôn Sơ Sơ. Ba mẹ Ôn đã dành mười tám năm tài lực vật lực để nuôi nấng cô ta như viên ngọc quý trong tay.
Ôn Tùy Niên đã làm anh trai suốt mười tám năm, dịu dàng chăm sóc em gái mình không kể ngày đêm. Mỗi năm đều tỉ mỉ chọn lựa quà tặng chất đầy ba phòng lớn nhỏ, tất cả đều là tình cảm của một người anh trai.
Thẩm Quyết mặc dù biết tôi là ân nhân cứu mạng, nhưng hắn và Ôn Sơ Sơ đã là thanh mai trúc mã suốt hơn chục năm, tình cảm bỏ ra cũng không phải hoàn toàn là giả, tự nhiên không nỡ từ bỏ một sớm một chiều.
Còn Hạ Thời Thanh, ở trại trẻ mồ côi, anh ta đã quen núp sau lưng tôi để nhận lấy.
Quen mong cầu đòi hỏi, sao có thể sẵn lòng hy sinh đánh đổi vì tôi?
Chỉ có tôi, từ đầu đến cuối bị bỏ rơi, không tốn một chút sức lực hay tiền bạc nào.
Những gì ít cho đi càng ít, tự nhiên trong những lúc quan trọng sẽ không được lựa chọn.
Ôn Sơ Sơ hài lòng nhẹ gật đầu, trước khi rời đi còn kiêu ngạo đắc ý:
"Giang Hạ, tôi đã nói rồi, cô mãi mãi không thể so bì với tôi. Trong lòng mọi người, mãi mãi không có bao giờ có chỗ cho cô."
Tôi nhướn mày:
"Thật vậy sao?"