Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 171
Cập nhật lúc: 2024-10-26 10:33:40
Lượt xem: 20
Rau ăn cùng với gà xông khói, cơm độn khoai lang thơm ngọt, củ cải trong suốt, cải trắng chua ngon miệng, gà xông khói thơm cay, đây đúng là một bữa trưa thỏa mãn.
Khi làm nông, sau khi ăn trưa xong, mọi người thường nghỉ một lát.
Sở Thấm không có thói quen này, cô cảm giác mình là người lao lực, bảo cô nằm nghỉ trên giường giữa ban ngày sẽ khiến cô có cảm giác tội lỗi.
Cô chỉ ngồi nghỉ một lúc lại bắt đầu việc xây bếp lò trong nhà.
Đây là lúc sửa bếp lò tốt nhất, vì có nhà ăn nấu cơm nên thường ngày Sở Thấm muốn dùng bếp nấu thêm chút thịt cho mình cũng được.
Thật ra ánh sáng trong bếp rất tối, Sở Thấm không thích lắm.
Cô chuẩn bị mở cửa sổ trên tường, phòng bếp ít làm cửa sổ để tránh chuột vào, Sở Thấm nghĩ đâu thể phòng được.
Sở Thấm xoa tay bước vào phòng bếp, sau đó cầm búa bắt đầu đập.
Chuyện này cũng không dễ, chẳng trách nhiều người thà bắt đầu từ con số không chứ không muốn xây thêm một cái bếp lò mới, đẩy bếp lò cũ ra sau.
Quả thực khá khó khăn.
Sở Thấm mạnh mẽ thế cũng muốn bỏ cuộc, dẫu sao bếp lớn thế, tìm góc nào đắp vào cũng được.
“Ôi…”
Sở Thấm thở dài, cầm búa lên đập tiếp.
Thôi vậy, thử lại lần nữa, dẫu sao gần đây cũng không cần dùng bếp lò này.
Chỉ mong nhà ăn mở nhiều hơn nữa, cô còn phải đập mấy lần nữa để đập gạch ra.
Lúc rút thăm tuần, Sở Thấm thường xuyên rút được gạch nên cô tin trước khi xây bếp lò có thể kiếm được số gạch đủ xây hai cái bếp.
Mặt trời lặn, mặt trăng mọc, ngày tháng trôi qua.
Mãi ba ngày sau, Sở Thấm cầm búa đập đến đau cả tay mới san phẳng bếp lò được.
Nhìn gạch cũ đầy dưới đất, đột nhiên Sở Thấm thấy mình hơi ngốc.
Gửi gắm hi vọng vào hệ thống trò chơi làm gì chứ, cái bếp lò này cũng được xây từ gạch mà.
Dẫu sao cũng là đại địa chủ, là nơi con của người làm nghỉ chân nên bếp lò trong bếp không thể chỉ đắp bùn không được.
Chỉ là Sở Thấm khá may mắn.
Gần đây rút thăm tuần không rút món gì tốt nhưng lại rút được hai cục đá xanh.
Lúc rút thăm tháng lại rút được một túi xi măng.
Phải, một túi xi măng.
Đúng là buồn ngủ có manh chiếu, dù Sở Thấm có cách xây bếp lò không dùng xi măng, nhưng dẫu sao xi măng cũng là lựa chọn tốt nhất! Đương nhiên cô không chê bai mà cực kỳ vui mừng.
“Chỉ là có mỗi một túi, không đủ lắm.” Sở Thấm cười hi hi cất đi, cô nghĩ thầm nếu chỉ có một túi thì dùng chỗ ống khói vậy, chỗ này cần dùng hơn.
Sở Thấm kéo chỗ gạch từ bếp lò cũ ra ngoài sân, cô định xử lý sạch sẽ bùn đất bám trên gạch.
Lúc này trời tối dần, ánh trăng xuất hiện sáng rực rỡ, trời đêm mát lạnh, từng ngôi sao lấp lánh, có thể thấy thời tiết ngày mai khá tốt.
“Rầm rầm rầm!”
Sở Thấm đang lấy d.a.o bổ củi ra để gõ, gõ xong một cái thì ném sang bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-171.html.]
DTV
Lúc cô gõ được 20 cái, đang định bỏ cục gạch cuối cùng sang bên cạnh đi rửa mặt thì đột nhiên cảm giác được cục trên tay hơi lạ.
“Hửm?”
Nói sao nhỉ, nó có vẻ nhẹ hơn.
Sở Thấm có sở trường ước lượng bằng tay, có thể nói là cực kỳ nhạy cảm!
Phần lớn mọi người không phát hiện được trọng lượng các cục gạch khác nhau, nhưng Sở Thấm lại để ý đến.
Cô cầm cục gạch khác lên so sánh trọng lượng hai bên, nhíu mày nói: “Có lẽ hai cục gạch không được nung trong cùng một lò chăng?”
Nhưng thế cũng không đúng, cực kỳ sai.
Gạch có khuôn đóng, đâu thể cái nặng cái nhẹ được.
“Tiếc là không phải ban ngày.” Sở Thấm muốn so sánh màu sắc giữa hai cục.
Cô lắc đầu, bỏ hai cục gạch xuống.
… đợi đã, không chỉ trọng lượng không đúng mà tiếng động cũng không đúng.
Giác quan của Sở Thấm nhạy bén, tai nghe thấy một tiếng giòn hơn và một tiếng trầm đục hơn.
“Nói cách khác… một cái đặc, một cái rỗng.” Sở Thấm tròn mắt đoán.
Cô không đứng dậy mà nhẹ nhàng dùng d.a.o đào cục gạch nhẹ hơn ra.
Lúc cô đập cũng nhận ra cục gạch này có vấn đề, càng đập tiếng động càng sai.
Cuối cùng cô cũng đập vỡ được nó ra.
Dưới ánh trăng sáng, có thứ gì đó rơi ra khỏi cục gạch, Sở Thấm lập tức nhìn ra ngoài cửa trước, thấy cửa đã đóng then cài mới nghi hoặc nhặt đồ đó lên.
Tim Sở Thấm đập thình thịch, c.h.ế.t tiệt, có vẻ cô đã đoán ra đây là gì.
Cô cầm lại gần để nhìn, đồng tử co lại, tay run rẩy.
Đệt mợ, một cục vàng nhỏ!
Dù chỉ có 50 gram nhưng đúng là vàng!
“Mình gặp số đỏ sao?” Sở Thấm choáng váng mãi không hoàn hồn, lúc tỉnh táo mới đứng bậy dậy, kiểm tra các cục gạch khác.
Chỗ gạch đã được rửa sạch bùn không có gì khác thường, Sở Thấm chỉ có thể hi vọng ở chỗ gạch chưa được xử lý.
Dẫu sao cô cũng không ngủ được, không tắm nữa mà cầm d.a.o bổ củi đập gạch trong đêm.
Lúc trăng lên tới đầu ngọn liễu.
Khoảng mười một giờ tối.
Sở Thấm làm đỏ cả mắt cuối cùng cũng tìm được ba cục gạch khác lạ, đập cái nào ra cũng thấy có một cục vàng giống nhau!
Cô đoán là 50 gram.
Cân bằng cân cũng là 50 gram.
Ba cục vàng giống hệt nhau, Sở Thấm hoang mang tựa vào tường.
Thế là chuyển một cái bếp là có được ba cục vàng 50 gram sao?