Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 425
Cập nhật lúc: 2024-10-28 03:52:45
Lượt xem: 15
Sau khi xem đủ xong, Sở Thẩm bỏ thóc trong không gian vào trong đó.
Bởi vì vẫn còn trống, Sở Thấm lại chuyển thóc trong kho lương khác qua.
Kho lương này chứa một phần thóc và một phần lớn ngô, cho dù chuyển thóc qua, cũng vẫn không thể lấp đầy kho lương mới.
Đồ tốt như vậy, dĩ nhiên không thể lãng phí, cuối cùng Sở Thấm nhét túi lúa mì vào trong, đóng nắp lại, vừa đầy.
"Vừa đẹp."
Sở Thấm cảm khái, khóe môi mang theo nụ cười, rời khỏi hầm.
Cô lại đem thịt trong nhà chính bỏ vào không gian, vén chăn lên nằm trên giường, nhắm mắt ngủ.
DTV
Lại là một đêm mơ đẹp.
**
Năm tháng như thoi đưa, thời gian trôi qua rất nhanh.
Nháy mắt, tháng 7 năm 1959 đã sắp kết thúc, mùa gặt tháng 8 lại sắp đến.
Đầu tiên là cánh đồng lúa, sau nửa năm làm việc vất vả, đây xem như là vụ thu cuối cùng, dù thế nào đi nữa cũng phải kiên trì.
Một tháng qua, thôn với xã, thậm chí cả huyện xảy ra rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là trong thôn, liên quan tới việc Sở Thấm đào bẫy giúp nhà họ Tiền.
Thật ra nhà họ Tiền cách nhà cô không xa, xuống dốc qua sông, đi qua cửa nhà họ Hoàng bên kia sông, rồi đi thẳng về phía trước. Sau đó đi qua một bờ ruộng, vòng qua hai ngôi nhà, lên một con dốc thoai thoải, chưa đến vài bước là đến nhà họ Tiền.
Tính ra, từ nhà cô đến nhà họ Tiền chỉ mất hai phút, ở sân nhà cô còn có thể nhìn thấy nhà họ Tiền.
Nhà họ Tiền sống ở một nơi khá hẻo lánh, Sở Thấm trao đổi với bà nội Tiền một lúc, sau đó bắt đầu quan sát nhà họ Tiền và xung quanh nhà họ Tiền.
Quan sát xong, Sở Thấm nhíu mày.
Nhà họ Tiền có chút khó đối phó, quả nhiên, nơi này không dễ để đào.
Sở Thấm vẽ sơ đồ bố cục trước, suy nghĩ khoảng hai đêm, chọn được vị trí tốt nhất, mới bắt đầu đào.
Trong khi đó, còn phải cân nhắc xem hai đứa bé nhà họ Tiền có bất cẩn rơi xuống hố không, làm mấy ngày hôm đó Sở Thấm đào còn phải dẫn theo bọn trẻ, đơn giản là ân cần dạy bảo, vừa dặn lại vừa hù dọa, sử dụng 108 thủ đoạn, bảo hai đứa bé tuyệt đối không được đến gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-425.html.]
May là, cháu trai và cháu gái nhà họ Tiền không phải là những đứa trẻ bướng bỉnh, đối nghịch với người lớn, ngược lại còn rất hiểu chuyện.
Dù sao cho đến giờ, nghe bà nội Tiền nói hai đứa bé chưa từng đến gần lần nào, điều này khiến Sở Thấm yên tâm hơn rất nhiều.
Không còn cách nào khác, mấy cái bẫy cô đào kia khi rơi xuống nhất định sẽ bị thương.
Trong lúc đào bẫy cho nhà họ Tiền, Sở Thấm cũng tranh thủ dựng hàng rào tre cho nhà mình luôn.
Sau một tháng, hàng rào tre xung quanh sân sau đã phát triển rất nhanh, nếu để thêm nửa năm nữa, chắc chắn sẽ tạo thành một bức tường đồng vách sắt bao quanh sân.
Sự kiện thứ hai trong thôn đó là việc thu sắt.
Chỉ riêng tháng này thôi, đã thu sắt hai lần.
Lần thứ nhất là ngay ngày hôm sau buổi họp, sau khi cân nhắc tình hình, Sở Thấm cắn răng nộp một cái cuốc trong nhà, trong lòng đau đến rỉ máu.
Hết cách, nhất định phải nộp, đội trưởng Hàn đánh cho Sở Thấm không kịp trở tay.
Haiza! May là nhà mình có hai cái cuốc.
Lần thứ hai Sở Thấm nộp lưới sắt, bởi vì lưới sắt không đủ nặng nên lại thêm mấy chiếc đinh sắt vào.
Đội trưởng Hàn thở dài nói: “Nhà cô xem như là không tệ rồi, cô không biết đâu, có nhiều nhà còn phải nộp nồi, haiza!"
Trong nhà cũng không còn dụng cụ sắt nào khác, hết cách, đành phải đóng nồi sắt, vì có bếp ăn tập thể mà, không có nồi cũng không thể c.h.ế.t ngay được.
Sở Thấm mặt không biểu cảm, hừ lạnh nói: "Ông đến thêm mấy lần nữa, sợ là tôi cũng phải nộp nồi mất."
Đội trưởng Hàn vội vàng nói: “Không đâu, đại đội chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ thu sắt năm nay rồi."
Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Việc thứ ba trong thôn là chuyện tuần tra.
Ngã ba đường, được đội tuần tra trong thôn và người thôn Tịnh Thủy cùng nhau canh gác, còn con đường nhỏ trong làng thì chỉ có đội tuần tra trong thôi trông giữ.
Chưa kể, lần này họ còn thuyết phục ba nhóm người đến xin ăn rời đi, cho dù thuyết phục không được cũng không để cho bọn họ vào thôn.
Tình hình bên ngoài càng ngày càng hỗn loạn, Sở Thấm cũng không dám đi xã và thị trấn nữa, cô rất lo lắng cho dì Dương.
Dù sao, xã Lạc Thủy của dì Dương khắp nơi thông suốt, mấy con đường ở toàn thị trấn đều dẫn đến xã Lạc Thủy, mức độ nguy hiểm cực kỳ cao.