Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 455
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:53:33
Lượt xem: 2
Sở Thấm cũng cười, cô hiếm khi nhìn thấy người ngu xuẩn đến mức bộc trực như này, làm cô còn quan sát nghiêm túc một lúc, tưởng rằng gã Hoàng khờ khạo này đang gài bẫy cô, ai mà ngờ rằng gã khờ khạo này thật sự cảm thấy như vậy.
“Anh Hắc Tử của anh?”
Gã khờ vẫn như cũ, không biết mình đã lỡ lời, thậm chí anh ta còn chửi ầm lên: “Nhớ kỹ cô rồi, cô coi chừng tôi! Còn không buông tha chúng tôi, anh Hắc Tử của tôi sẽ thật sự đập c.h.ế.t cô.”
Sở Thấm phun một miếng nước bọt lên trên mặt anh ta: “Tôi phỉ nhổ! Chẳng lẽ anh Hắc Tử của anh còn có thể là công an hay sao, muốn đánh c.h.ế.t tôi thì đánh c.h.ế.t à.”
“Khờ khạo, mày câm miệng cho tao!”
âm thanh vung gậy lại vang lên, Sở Thấm quay đầu, tức giận nói: “Anh mới câm miệng cho tôi!”
Phong cách nói đánh là đánh, nói đ.â.m là đ.â.m của Sở Thấm thực sự khiến người ta sợ hãi, cô nói câm miệng, những người khác thật sự không dám há miệng nữa.
Khờ khạo nhìn những người khác một cách dữ tợn, hùng hồn hầm hổ nói: “Các người đều là người c.h.ế.t đúng không, cô ta không hề tôn trọng đại ca của chúng ta, mà các người lại không phản bác, không nói lời nào, tôi phỉ nhổ, vậy mà anh Hắc Tử còn nhớ tới các người, dẫn các người đến thôn Cao Thụ. Một lũ không có lương tâm, các người chờ xem, tôi chắc chắn sẽ nói với anh Hắc Tử.”
DTV
Người bên cạnh: “…”
Sở Thấm khoanh hai tay, bình chân như vại nghe.
Khờ khạo lại quay đầu lại, nhìn Sở Thấm, biểu cảm như thể vô cùng tức giận, ánh mắt như thể căm thù đến tận xương tuỷ.
“Cô cứ chờ đó, anh Hắc Tử của tôi sẽ tới ngay, anh ấy không phải công an, nhưng cũng không khác gì công an của Đông Hồ chúng tôi.” Khờ khạo nói lời hung ác.
Sở Thấm trợn mắt, bày ra dáng vẻ khinh thường: “Dừng, có cái nịt. Công an có súng, anh Hắc Tử của anh có sao!”
“Có…”
“Khờ khạo!”
Sở Thấm sợ hãi trong lòng.
Đệch, con mẹ nó, một tên trộm mà lại mang theo súng, không có võ đức à.
Vốn dĩ cô đã nghe ra có vài điều bất thường trong lời nói của Hoàng khờ khạo, tùy tiện lừa gạt, không ngờ rằng lại thật sự lừa được con cá lớn.
Tuy nhiên có súng, vậy thì nguy hiểm rất nhiều rồi.
Sở Thấm không khỏi toát mồ hôi hột khắp người, nhìn về phía trước, vậy thì gã Hắc Tử kia đang ở đâu?
Trong thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-455.html.]
Người trong thôn cũng không phải ăn không ngồi rồi, gần như một nửa người trong thôn đều được huy động, dưới sự truy lùng và đàn áp của vài trăm người, các tên trộm ngô còn lại đã bị bắt gần hết.
Ngoại trừ những kẻ bị Sở Thấm bắt được ở đây và hoảng hốt chạy bừa vào trong nhà người khác, chỉ còn lại bốn năm tên trộm vẫn chưa bắt được, trong đó có anh Hắc Tử có s.ú.n.g như lời kể của Hoàng khờ khạo.
Vào lúc nửa đêm.
Trên sân đập lúa.
“Người cầm đầu là Hắc Tử của Đông Hồ.” Tần Giang nói. Ông ấy rất nhạy bén, chẳng mấy chốc đã thăm dò ra được.
Bây giờ Hàn Định Quốc vẫn hơi bối rối, day ấn đường nói: “Tôi có quen người này, to gan lớn mật, thường xuyên làm việc sai trái. Có rất nhiều bạn bè, cũng có rất nhiều kẻ thù, nghe nói còn từng suýt bị bắt đi cải tạo, sau này thì… có người gánh thay nên anh ta mới được thả ra.”
Nói cách khác anh ta đã từng làm một vài việc, theo lý mà nói cũng nên bị bắt, nhưng mà đã có người giúp gánh tội thay.
Nếu đào sâu thêm về tính cách của người này, chắc hẳn là người liều lĩnh cẩn trọng. Nếu thật sự để anh ta chạy thoát, e là sau này sẽ không thể nào bắt được anh ta.
Dù sao lần trước bằng chứng xác thực, anh ta cũng đã bị bắt, vẫn có thể thoát ra một cách hoàn hảo, không tổn hại, lần này chỉ điểm thì càng không chắc chắn.
“Đồ chó!”
Tần Giang nhịn không được mà nói tục.
Ông ấy cắn răng nói: “Không được, phải bắt được anh ta, nếu không bắt được kẻ cầm đầu, tôi nuốt không trôi!”
Đội trưởng Hàn bất lực: “Bắt đương nhiên là phải bắt, nhưng mấu chốt là bây giờ người đang ở đâu?”
Đúng vậy, bây giờ Hắc Tử đang ở đâu?
Ở nhà Sở Thấm.
Nói đúng ra là ở trên ngọn đồi của nhà Sở Thấm.
Anh ta trốn trái né phải, lại thật sự có thể tránh được người, khiêng bắp ngô đi vào con đường mòn gần đó.
Nhưng anh ta càng thông minh hơn, biết rõ lối vào đường mòn chắc chắn có người canh gác, bèn tạm thời trốn ở bên cạnh, chuẩn bị tìm một cơ hội chạy đi.
Nhưng vào lúc anh ta muốn chạy, lại nghe được tiếng chim kêu rất kỳ lạ, vừa nghe đã biết là ai đó đang kêu.
“Ồ, rất cẩn thận đấy.”
Hắc Tử thay đổi suy nghĩ, chuẩn bị đi con đường thứ hai, đó chính là đi vòng xuyên qua núi.
Nhưng xung quanh thôn Cao Thụ này đều có núi, cụ thể phải đi vòng từ đâu đây?