Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 456
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:53:35
Lượt xem: 6
Từ đường mòn bên cạnh? Như này gần. Nhưng mà nếu có người thông minh, e là sẽ đoán ra anh ta chạy thoát từ trong núi, đến lúc đó nơi nhắm đến đầu tiên là đường mòn bên miệng núi.
Vậy thì quay trở ra, đi vòng từ chỗ khác? Cũng được, chỉ là quay về càng xa hơn, phải đi đường núi nhiều hơn.
Hơn nữa, Hắc Tử luôn muốn đi xem thử người ở trong ngôi nhà trên đồi kia.
Người bên ngoài suy đoán vô cùng chuẩn, anh ta thực sự lớn gan, vào lúc này rồi mà vẫn như cũ, dám nghĩ đến hốt cú chót.
Nói làm là làm. Trong bóng tối, Hắc Tử không qua cầu, lén lút lội nước qua sông.
Nhân lúc mây đen đã che khuất ánh trăng, Hắc Tử chạy nhanh, chạy đến dưới chân đồi, khom lưng lẩn tránh sau bụi cỏ.
Vì trời quá tối, anh ta cũng nhìn không rõ động tĩnh ở bên đường, chỉ lờ mờ nghe được có người kêu la đau đớn.
Càng không biết được, chủ của căn nhà mà anh ta muốn trộm đang ở bên đường, một tay cầm gậy một tay cầm dao, vừa đánh vừa đâm, giống như quỷ La Sát.
Hắc Tử lén lút bò lên trên đồi, bước chân nhẹ nhàng, không dám khinh thường.
Cửa là cửa gỗ nặng, khóa cũng là loại khóa mà anh ta chưa từng thấy, không cạy để vào được.
Tường rào thì sao, còn cao hơn anh ta, cao hơn một cái đầu, bên ngoài lại đủ loại cây táo na cao lớn, cây táo na còn cao hơn tường rào rất nhiều, muốn nhảy lên để xem tình hình bên trong cũng không nhìn thấy, chứ đừng nói đến gần.
Phía trước không vào được, Hắc Tử ngay lập tức đoán ra được.
Như vậy thì theo lối bên cạnh.
Đi theo phía bên phải đối diện cửa chính, chưa đi được mấy bước bèn đến rìa đồi, hình như phải xuống dưới sườn đồi, rồi leo từ bên cạnh vào, mới có cơ hội đi vào căn nhà này.
Như vậy bên trái thì sao?
Hắc Tử đi sang bên trái, bên trái là một khoảng đất trống cây cỏ rậm rạp, ở trong đây anh ta không sợ mình sẽ bị phát hiện.
“Là ở đây rồi.” Hắc Tử khẽ nói.
Anh ta vòng qua bụi cỏ và cây cối, càng khó đi, lại càng cảm thấy bên trong ngôi nhà này có đồ tốt.
Hai phút sau, anh ta nhìn thấy một dãy cây táo na vẫn chưa thành hình.
Hắc Tử đắc ý, thầm nghĩ: nhà này cũng thật xúi quẩy, cây táo na được trồng vẫn chưa lớn, xem ra là trồng trễ rồi.
Lương thực và đồ đạc đang chờ anh ta tới lấy!
Hắc Tử cũng là người cẩn thận, sờ con d.a.o trên tay, lại nhìn lại s.ú.n.g trên lưng.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-456.html.]
Một bước, hai bước, ba bước…
Cây táo na đúng không, anh ta đẩy ngã ngay một gốc cây táo na vẫn còn chưa lớn, đi xuyên qua khe hở giữa hai cái cây.
Khi nhìn thấy chuồng heo và sân sau ở cách đó không xa, anh ta cười.
Lập tức nhìn xung quanh, nhanh chân đi về phía trước.
Một giây sau:
“A…”
âm thanh vang vọng khắp căn nhà.
Chỉ một chốc, Tiểu Bạch chạy ra từ trong nhà, sủa “gâu gâu gâu gâu” không ngừng ở sân trước.
Mà ở chân núi cách đó không xa, Sở Thấm đang xử lý những tên trộm, lần lượt trói hết các tên trộm, chuẩn bị kéo bọn chúng đến sân đập lúa, sau khi nghe được âm thanh này bỗng nhiên sửng sốt.
“Là nhà tôi!”
Cô mở to mắt, nhét dây thừng trong tay vào tay của Thắng Lợi, chạy nhanh về nhà.
Tiểu Bạch sắp sủa đến khàn giọng, nhưng mà Sở Thấm sợ nó chạy ra khỏi nhà, nên đã dùng tấm ván gỗ chặn hai bên đường của sân sau và trong sân, nó chỉ có thể kêu gào ở sân trước một cách bất lực.
Sở Thấm nhanh đến mức giống như khỉ, mở khóa, chạy vào trong phòng cầm bó đuốc, nhóm bó đuốc và đi về sân sau.
Tiếng hét thảm thiết kia, chắc chắn là vọng đến từ trong bẫy của sân sau.
Sở Thấm vừa sợ hãi vừa phấn khích, dắt theo Tiểu Bạch đi vào sân sau, Tiểu Bạch dựa vào cái mũi siêu nhạy, chạy thẳng đến bẫy ở bên cạnh chuồng heo.
Xem ra trộm đã vào từ khoảng đất trống, vậy chắc chắn anh ta không thấy được ruộng khoai lang và vườn rau của nhà cô.
“Gâu gâu gâu!”
Tiểu Bạch chạy đến bên cạnh một cái bẫy, sủa không ngừng.
Sở Thấm đi theo qua đó, ngọn lửa của bó đuốc vừa rọi, cô đã há hốc miệng, quá sợ hãi, sợ tới mức nắm chặt Tiểu Bạch lùi về sau hai bước.
Đệch đệch đệch!
Mẹ kiếp, là s.ú.n.g có Hắc Tử!
Không, là Hắc Tử có s.ú.n.g chứ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Thấm trắng bệch, vô cùng hồi hộp, tình huống này giống như hai đứa trẻ con cầm hai nhánh cây đánh nhau, trong đó một đứa chợt lấy cây d.a.o sắc bén trong túi ra, dọa cho đứa còn lại sợ đến ngây người, vừa sợ vừa khó hiểu.