Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 461
Cập nhật lúc: 2024-10-28 12:02:35
Lượt xem: 12
Mặt trời lặn, mặt trăng lên, chớp mắt trời cao, không khí trong lành.
Dù thời tiết đang là mùa thu, nhưng đã bước qua đầu mùa đông.
Số ngô được trồng ở vài mẫu đất đã được thu hoạch vào kho và được phân phát cho dân làng vào khoảng thời gian trước.
Khoai lang cũng được đào hết lên, đương nhiên khoai lang được trồng vào tháng tám và tháng chín thì vẫn đang lớn.
Nhưng Sở Thấm thấy đợt khoai này không khả quan lắm, vì sau trận mưa lớn suốt mấy ngày, thì không còn mưa nữa, đất cũng trở nên khô cằn.
Nếu không có nước từ những trận mưa thì nguồn nước sinh hoạt ở thôn Cao Thụ sẽ không đủ.
Đợt thu hoạch ngô này đã giảm bốn năm lần so với trước, còn chưa kể đến mấy mẫu bị hư hại thì không còn gì để thu hoạch, khiến mọi người hoảng sợ.
Đáng sợ hơn nữa là thu hoạch khoai lang cũng không được tốt, vốn tưởng khoai lang và ngô có thể chịu hạn nên sẽ có sản lượng khá tốt, ai ngờ cái này còn kém hơn cái kia.
Đội trưởng Hàn đã ước tính: "Khoai lang năm nay chỉ khoảng bốn trăm cân, giảm một phần ba so với năm trước."
Lúc đào khoai lang, tất cả mọi người trong thôn đều thấy hồi hộp.
Họ đã trồng khoai lang mấy năm rồi, sao lại không biết nếu chỉ thu hoạch được bốn trăm cân thì họ xong đời rồi.
Sở Thấm đào nửa ngày liền biết sản lượng của khoai lang có lẽ chỉ được hơn ba trăm rưỡi cân một chút, cô sửng sốt.
Họ đã phải gánh vô số thùng nước, rải phân bón và làm đủ phân bón nền cho khoai lang nhưng lại chỉ thu hoạch được từng này ư?
Chỉ nhiêu đây thôi ư!
Sở Thấm hít sâu, cố nhịn để không hộc máu.
May mà năm nay khoai lang được trồng xen canh, ít nhất họ cũng thu được ít đậu nành trên ruộng, cũng đỡ tức phần nào.
Người trong thôn đau khổ vì chuyện này mấy ngày, nhiều người vốn mềm lòng có ý định phát lương thực cho bên ngoài hoặc những người có lòng tham tính bán lương thực với giá cao, nhưng sau khi thu hoạch ngô và khoai lang thì đều hóa thành thần giữ của.
Muốn mượn lương thực à? Không có cửa đâu. Phải mau trả lại lương thực đã mượn lúc trước mới đúng.
Nhà Sở Thấm lại rất yên bình, vì không có ai dám tới quấy rầy cô, thậm chí còn không dám tới gần nahf cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-461.html.]
DTV
Bẫy nhà cô đã kẹp Hắc Tử... có người nói Hắc Tử phải tới bệnh viện trên trấn, phải nằm trên giường nửa tháng mới ra trang trại nổi.
Tin tức này đã lan truyền tới tận công xã gần đấy rồi, họ đều đồn nhà Sở Thấm cứ bước năm bước sẽ có một cái hố, bước mười bước là một cái bẫy, hiếm có ai có thể ra khỏi nhà cô mà bình an.
Có người không tin, nửa tháng trước có tên trộm lại tới nhưng kết quả cũng bị rơi vào bẫy.
Điều khiến Sở Thấm tiếc nuối là trên người tên trộm này không có tiền để cô lấy, họ nghèo đến nỗi quần áo cũng rách nát.
Còn tên trộm đó thì không bị đưa tới công an, mà bị đại đội trưởng bắt về.
Sở Thấm cũng hiểu, chuyện xảy ra trong thôn rất hiếm khi để công an giải quyết, trừ khi làm liều tụ họp đáp đông cầm s.ú.n.g như Hắc Tử.
Còn hành động hễ bắt trộm là gọi công an như Sở Thấm thì phải chờ nông thôn phát triển thêm mười năm nữa.
Hầu hết mọi người sẽ giải quyết trong thôn, để lãnh đạo thôn can thiệp, cần khiển trách thì khiển trách, cần bồi thường thì bồi thường, nói chung xong việc cũng sẽ không báo lại với công an.
Khi đó Sở Thấm ngu ngốc cho rằng mọi người sợ hãi trước vũ lực của cô, nhưng thật ra còn một nguyên nhân quan trọng khác là họ bị hành động cứ hễ có chuyện gì là báo cảnh sát của cô dọa sợ.
"Danh tiếng" của cô vốn đã tốt đẹp hơn chút nhưng đã hóa thành mây khói bởi hai cái bẫy này.
Nhưng không sao cả, cô còn mong vậy nữa là.
Hiện giờ Sở Thấm có thể xem là nhà giàu, ba kho thóc của hầm trú ẩn đã sắp đầy rồi, cô đang nghĩ xem có nên làm thêm cái mới không.
Nhưng sau khi đo đạc hầm nhà mình thì cô phát hiện hầm nhà mình không đủ lớn!
Vậy phải làm sao?
Làm một kho lúa lớn hơn để thay cho hai kho lúa dạng trung trong hầm.
Kho lúa do hệ thống tạo ra đương nhiên không thể di chuyển, có thể kéo dài thời gian sử dụng của lương thực, trong đó là lương thực bảo vệ mạng sống của cô.
Sở Thấm đã chặt củi, đợi khi có thời gian rảnh sẽ làm.
Không chỉ vậy, cô còn dự định làm hai kệ gỗ nhỏ cho hai hầm, dùng để đặt mấy hũ sành.
Nếu không đủ diện tích thì Sở Thấm cân nhắc làm cao lên, cô quyết tâm phải quy hoạch hầm của mình một cách cẩn thận.
Ngoài hầm ra thì một phần nhỏ đồ dùng trong nhà được cất ở phòng ngủ và nhà bếp.