Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 498
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:04:25
Lượt xem: 14
Cậu út Dương ở bên cạnh hiểu được rõ.
Ông ấy đã sớm phát hiện ra, ở phương diện này Sở Thấm rất thông minh, cô chưa từng đạp xe đạp nhưng sau khi tiếp xúc với xe đạp thì lập tức biết đạp xe dạo chơi.
Phải biết là từ lúc cô gập ghềnh đạp trên xe đến kia biết đạp thành thạo còn chưa tới nửa phút, thật sự rất cừ khôi.
Nhưng chú Sở thì không như vậy.
Cậu út Dương có lúc trở lại thôn Cao Thụ từng đưa xe đạp cho chú Sở đạp, nếu không phải là do ông ấy nhanh tay lẹ mắt đỡ được cả người và xe, thì xe chở người cứ như vậy mà rơi vào trong hồ nước rồi.
Sau đó ông ấy dạy cả nửa ngày, cũng không khiến chú Sở lĩnh hội được.
Đến xe đạp còn học khó khăn như vậy, cái xe hàng thì làm cách nào? Cậu út Dương quay đầu suy nghĩ, nghĩ ra một biện pháp một mũi tên trúng ba con chim.
Đó là đóng gói đưa cả Sở Thấm đi.
DTV
Bạn tốt của ông ấy cũng có thể khoan khoái một chút, cháu ngoại ngoan của ông ấy có thể thừa cơ đi học, mà ông ấy thì… Phì, cậu út Dương cũng không thể lãng phí mấy cân thịt lương thực được, phải chân chính học được kỹ thuật này mới được.
Kiểu học sinh minh mẫn này như Sở Thấm là kiểu học sinh mà tất cả các thầy cô đều rất yêu thích, lúc chú Sở vẫn còn đang luyện tay lái, Sở Thấm gan to bằng trời bị Trần Văn Cương gan cũng to cỡ đó khuyến khích lên xe đi rồi.
Trần Văn Cương vung tay lên, hưng phấn mà nói: “Cháu cứ thử đi, dù sao thì khu đất trống chỗ này cũng to, cũng không lo cháu sẽ đ.â.m phải thứ gì.”
Sở Thấm chớp mắt mấy lần, đặt tay lên trên vô lăng: “Thật ạ? Vậy cháu thử thật nhé?”
“Thật đấy, thử… A!”
Ông ấy còn chưa dứt câu, đáy mắt Sở Thấm như chứ hai ngọn lửa, đạp ga một cái, trực tiếp xông ra ngoài.
Trong nháy mắt kia, Sở Thấm gần như là bay lên.
Trần Văn Cương sống c.h.ế.t nắm chặt lấy tay nắm cửa, mà cậu út Dương ở trên sân bãi tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, trực tiếp chạy đi tránh, lúc chạy xa vẫn không quên chú Sở, lôi cả ông ấy đi cùng.
“Sở Thấm là làm được đó.” Đôi mắt của cậu út Dương di chuyển theo chiếc xe, đến chớp cũng không chớp một cái.
“Gì cơ, người lái xe là Sở Thấm?” Chú Sở lập tức bị dọa đến mức hai bắp đùi cũng run run: “Sở Thấm mới học được mấy tiếng đồng hồ chứ, đã dám bắt tay lái xe rồi, gan cũng to quá rồi đấy.”
Trái lại cậu út Dương lại không cảm thấy to tác gì.
Lái xe ấy mà, điều đầu tiên là phải có gan.
Bạn lúc vừa mới bắt đầu không thể lo trước lo sau, bằng không thì sẽ không học đàng hoàng được.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, rõ ràng đang là mùa đông, nhưng lúc này lại cảm thấy có hơi nóng nực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-498.html.]
Sở Thấm không quan tâm lái như thế nào, không quan tâm có doạ Trần Văn Cương đang ngồi trên xe chỉ còn nửa cái mạng hay không, dù sao cô cũng khó khăn mà lái được một đoạn được rồi.
Đương nhiên, rẽ ngoặt thì không biết, trước mắt cô chỉ có thể lái một đường thẳng tắp.
Nhưng cô sẽ luyện tập.
Lúc Sở Thấm đang luyện tập rẽ tay lái thì chú Sở mới đang luyện tay lái.
Lúc Sở Thấm đang học lùi xe thì chú Sở vẫn còn đang luyện tay lái.
Lúc Sở Thấm đang học làm sao để phát hiện trục trặc thì chú Sở vẫn đang luyện tay lái như cũ.
Lúc này cậu út Dương đã rời đi, nói là đi tìm Hồ Uy trò chuyện rồi.
Ừm, nhưng mà Sở Thấm cũng đoán ra được là cậu út Dương bị chú Sở quấn chặt quá, không muốn dạy chú Sở làm cách nào để nắm chắc tay lái.
Học lái xe là chuyện không thể nhanh chóng học được như vậy.
Mặt trời về phía Tây, bây giờ đã đến hai giờ chiều.
Trần Văn Cương bắt đầu dồn nhiều tinh lực lên việc dạy chú Sở, Sở Thấm thu hoạch đã tương đối kha khá cất tiền giấy đến xã cung ứng.
Cô có phiếu công nghiệp, còn có phiếu lương và phiếu thịt lúc trước vẫn chưa dùng hết.
Nhưng bây giờ trong tình huống này, phiếu lương phiếu thịt không còn tác dụng gì, cứ cho là đến Hiệu ăn quốc danh cũng không thể mua được gì.
A, nếu như muốn ăn bánh lúa mì thì vẫn có thể mua được.
Sở Thấm vừa đi về phía xã cung ứng, vừa nghĩ lát nữa mình phải mua những gì.
Thật ra cô vẫn muốn mua đôi giày cao su, nhưng không phải là loại cao su bông mà cô đang đeo trên chân, mà là kiểu không có bông cơ.
Giày cao su quả thật rất thích hợp để đeo xuống đất làm việc, bởi vì đế giày là nhựa cây cho nên mới gọi nó là giày cao su.
Nhưng mặt giày của nó là vải, vẫn là kiểu hoạt tiết màu xanh quân đội, Sở Thấm rất thích.
Chịu bẩn chăm giặt!
Nhưng giày cao su rất khó mua, không biết có còn hay không.
Rất nhanh Sở Thấm đã đi đến xã cung ứng, sau khi cô vào cửa thì lập tức đi thẳng đến nơi bán lương thực.
Có lương thực không? Không có.
Nhân viên bán hàng chống trên quầy nói: “Bây giờ chỗ chúng tôi không bán lương thực nữa, cô muốn mua lương thực thì phải đến cửa hàng bán lẻ Thóc dầu.”