Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 506
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:04:39
Lượt xem: 6
Sở Thấm thấy kỳ quái: “Chuyện này thì có gì mà không thể nghe.”
Phải rồi, cậu út Dương thật sự không còn gì để nói, Sở Thấm gan to tim lớn, có lẽ thật sự không sợ.
Nhưng lần sinh này, sợ là phải đợi mấy tiếng đồng hồ.
Sở Thấm cũng có chút không đợi được, dẫn Đại Bảo ra ngoài chơi.
Đại Bảo năm nay ba, bốn tuổi, sợ cậu bé sợ nên là đưa cậu bé đến nhà của chú sát vách. Thế nhưng đứa nhỏ này lại làm ầm ĩ, chạy trở về, cậu út Dương nhìn Sở Thấm có chút không đợi được nữa, bảo cô dẫn Đại Bảo ra ngoài chơi.
Sở Thấm ở trên mấy đứa trẻ tầm tuổi này rất có uy nghiêm, đặc biệt là Đại Bảo, cậu bé là nghe chuyện của Sở Thấm mà trưởng thành.
Mỗi lúc cậu bé nghịch ngợm, bà Dương đều phải mang Sở Thấm ra dọa cậu bé, cứ thế khiến Sở Thấm trở thành hình tượng “Dám chiến đấu với sói hoang hung ác, bắt được hổ hoang dã” lợi hại.
Đại Bảo rất sợ người chị họ này, cực kỳ sợ.
Bây giờ chỉ cần chịu chút hù doạ đã giống như chim cút rồi, ngoan ngoãn ở bên cạnh của Sở Thấm không dám nói một lời nào.
Sở Thấm có cảm giác rất vui mừng.
Nhìn đi, cô vẫn có chút được trẻ con yêu quý đấy chứ.
Trẻ con da dày như thế nào, ở trong tay cô cũng phải ngoan ngoãn đáng yêu, cô còn mang tiềm lực trông trẻ em cơ đấy!
Hai chị em đi đến một đoạn đường vắng vẻ, ngồi trên tảng đá dưới tàng cây ở đường.
Đây thật sự rất vắng vẻ, cỏ dại rậm rạp, bên cạnh là một con đường nhỏ, dáng vẻ như rất ít người qua lại.
Sở Thấm móc ra bánh bích quy từ trong túi: “Ăn không?”
DTV
Hôm nay cô chuẩn bị tìm măng mùa đông một ngày, trên người mang rất nhiều bánh bích quy và bánh quả hồng, ra khỏi cửa vội vàng quá chưa móc ra, vẫn may là chưa bị ép đến vỡ vụn.
Đại Bảo gật đầu, ngoan ngoãn nhận lấy bánh bích quy.
Cậu bé không dám vội ăn, chỉ cắn một miếng lại một miếng nhỏ, hương đường hương sữa được đầu lưỡi tiếp nhận, con mắt dần nheo lại.
Mà Sở Thấm chỉ cần hai miếng một cái, tổng cộng mười tám cái, cô ăn hết mười sáu cái, Đại Bảo ăn hai cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-506.html.]
Cô đã ăn xong rồi, Đại Bảo vẫn còn chậm rãi gặm nhấm, gặm như đang mài răng vậy, nước bọt gần như là dính lên tay, vẫn không chịu nuốt xuống.
Sở Thấm ngại bẩn, không tiếp tục nhìn nữa.
Tìm móc tìm móc, móc ra cái bánh quả hồng, bẻ nửa đôi cho cậu bé: “Đừng l.i.ế.m bánh bích quy kia của em nữa, mau ăn đi.”
Đại Bảo vội vàng gật đầu, bánh bích quy còn lại kia nhét hết vào miệng, nhận lấy bánh quả hồng mà Sở Thấm đưa đến.
Kỷ Cánh Diêu đang đạp xe đạp đến nhà máy cơ khí lại đột nhiên nhìn thấy Sở Thấm từ xa, anh không khỏi hoài nghi có phải thật sự tồn tại chuyện duyên phận này không, nếu không thì sao hai ngày liên tiếp anh đều gặp được cô.
Phải biết được là nhà bọn họ cách nhau khác xa, lại không sinh sống và làm việc cùng nơi, tần suất gặp nhau như thế này thật khiến anh cảm thấy buồn bực.
Đường nhỏ cạnh thôn Tịnh Thuỷ là nơi bắt buộc phải đi qua từ công xã Lạc Thuỷ đến nhà máy cơ khí.
Đương nhiên rồi, phải đi đường nhỏ, đương nhiên là nơi phải đi qua. Nhưng cũng có đường lớn, đường mà anh hay đi là đường lớn, nào ngờ được hôm nay lại gặp phải Sở Thấm.
Sở Thấm rất mẫn cảm với phía đối diện, lúc nghiêng đầu trong nháy mắt kia, cô cũng theo mắt mà nhìn sang.
Ối! Cô cũng kinh ngạc.
Gật gật đầu về phía Kỷ Cánh Diêu, không nói gì, nhét toàn bộ miếng bánh quả hồng vào trong miệng.
Kỷ Cánh Diêu khẽ động ở trong lòng… Đương nhiên, không phải là động xuân tâm, mà là tâm sự nghiệp.
“Đồng chí Sở, cô có từng nghĩ đến nhà máy cơ khí làm việc không?” Anh đạp xe đậu bên cạnh Sở Thấm hỏi.
Lời đột nhiên này khiến cho Sở Thấm trong lúc nhất thời không thể phản ứng được, cho nên đây là đang mời cô đến nhà máy cơ khí làm việc sao?
Sở Thấm không thể tưởng tượng được mà nhìn anh, trở tay chỉ vào mình: “Anh hỏi tôi à?”
Biểu cảm của Kỷ Cánh Diêu đầy kỳ quái, nhìn Đại Bảo còn đang gặm bánh quả hồng của cô ở bên cạnh: “Cô cảm thấy là tôi đang hỏi cậu bé này à?”
Sở Thấm kịp phản ứng lại, bắt đầu trầm tư.
Muốn hỏi cô có muốn đến nhà máy cơ khí không?
Muốn đương nhiên là muốn rồi, dù sao cái nhà máy đó tiền đồ vô lượng, loại nhân viên này như bọn họ cũng có thể đi theo gà chó lên trời.