Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:46:47
Lượt xem: 30
Sở Thấm vui vẻ ghi nhớ lại, đến lúc về nhà còn phải ghi lại vào sổ ghi chú. Lần trước cô phát hiện ra cây hạt dẻ với cây kiwi trong núi Thanh Tuyền cũng phải ghi nốt vào sổ ghi chú.
Vài phút sau, đến hang động.
Cẩn thận đi theo đường mà Trương Phi Yến đã đi, đi đến chỗ cái động nhỏ đó.
Sở Thấm bỏ gùi xuống trước, nhét gùi vào trong đó trước rồi mình mới từ từ chen vào trong.
DTV
Trước mắt bỗng nhiên bừng sáng lên. Xuyên qua cái động, bên này vẫn là núi, chỉ là đất núi bằng phẳng, cỏ dại mọc um tùm hơn bên ngoài.
Sở Thấm lại đeo ba lô lên, chỉ nhìn những cây cỏ dại đổ rạp là có thể đoán được vùng đất Trương Phi Yến trồng ở chỗ nào.
Quả nhiên! Ở ngay gần đây.
Vị trí cô ấy chọn khá đẹp, đất ở bên ao nước, đất ở đây đã được nuôi dưỡng bởi những lá cây thối rữa nhiều năm, thêm cả việc nguồn nước đầy đủ, nên cũng phì nhiêu ngoài dự đoán.
Cô ấy trồng khoai lang, Sở Thấm có thể nhìn thấy rõ ràng giống khoai lang cô ấy trồng tốt hơn so với loại mình trồng ở nhà.
Nhưng lại có một khuyết điểm lớn… vẫn là vấn đề đó, quá dễ bị lợn rừng phá, cũng dễ bị chuột rừng ăn nữa.
Sở Thấm thà ổn định chút, thiên tai không chỉ là thiên tai của con người, còn là thiên tai của động vật nữa.
Chưa chứng thực được suy nghĩ trong lòng bao lâu, cô chỉ nhìn rồi rời đi.
Vào trong thôn, Sở Thấm đi qua nhà thím Sở thì gọi với từ ngoài vào: “Thím có nhà không?”
Gọi hai câu không ai trả lời, chắc là đi chặt củi rồi.
Thế là cô dứt khoát đẩy cửa đi vào, để lá dương xỉ với hai bụi mâm xôi vào rồi mới đi ra.
Trương Phi Yến đang phơi quần áo trong sân thì thấy Sở Thấm đi qua cửa nhà, tim giật thót một cái, không nhịn được hỏi: “Sở Thấm cô đi từ đâu ra đấy?”
Sở Thấm đáp: “Từ sau núi.”
“Sau núi? Sao cô lại đi đường này về nhà?”
Đôi mắt đen láy của Sở Thấm nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: “Tôi đi chán đường đó rồi, nên đổi đường khác xuống núi thôi.”
Cô dừng bước chân không nhúc nhích, vốn tưởng rằng Trương Phi Yến vẫn còn hỏi cô gì đó, kết quả người ta nhìn thấy mâm xôi ở trong gùi của cô xong thì như thở phào một hơi gật đầu, cười nói: “Cô đi con đường nhỏ ở đầu thôn về đúng không, con đường xuống núi đó có mâm xôi, lần trước tôi nhìn thấy vẫn chưa chín, vốn định để mấy hôm nay đi hái, không ngờ lại bị cô hái hết rồi.”
“...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-82.html.]
Phải nói thế nào đây, Sở Thấm cố ý đi con đường này về nhà, là muốn đi qua cổng nhà họ Trương.
Cũng là cố ý dừng lại cho thím Sở lá dương xỉ với mâm xôi, là muốn thu hút sự chú ý của Trương Phi Yến.
Mục đích không vì điều gì khác, là muốn để cho cô ấy đoán xem có phải mình đi từ trên núi Đại Nham xuống hay không, để cô ấy nói mấy câu gài mình.
Chỉ khi cô ấy bắt đầu nói gài mình, Sở Thấm mới có thể lật lại những lời cô ấy nói để moi được tin. Dù cho chỉ có vài câu vài chữ, cô cũng có thể moi được vài thông tin.
Ai mà biết được, người ta đã tìm lý do sẵn cho cô rồi! Mặc kệ trong lòng Sở Thấm có nhiều suy nghĩ hơn nữa cũng không thể thực hiện.
Được thôi, cô thấy hơi bất lực.
Sở Thấm vốn định về thẳng nhà luôn, suy nghĩ xem vẫn nên rẽ sang đi xem xem mấy cây mâm xôi mà cô ấy nói, nếu mà chín thì phải hái thôi.
Không gài gì nữa, cứ thế đi.
Về đến nhà, lấy trước lá dương xỉ ra nấu, số còn lại để thoáng trong phòng bếp.
Vặt lá dương xỉ thành những khúc nhỏ rồi phải trụng qua nước sôi, lúc trụng nước sôi thì Sở Thấm đi rửa mâm xôi.
Mâm xôi trên con đường mà Trương Phi Yến nói vẫn chưa được hái, Sở Thấm hái tận gần mười phút mới hái hết được mâm xôi chín.
Lúc này thực sự trong nhà có quá nhiều mâm xôi, Sở Thấm nghĩ xem có nên làm mứt mâm xôi để dự trữ không.
Dự trữ mứt mâm xôi cần phải có lọ, mà không dùng lọ đất sét được, phải là lọ thủy tinh.
Vừa khéo, trong nhà thật sự có lọ thủy tinh, còn giữ lại từ hộp đào vàng.
Những ngày trước làm việc nặng quá, cô thèm đồ ngọt khủng khiếp, nên t bèn mở hộp đào vàng ra ăn, vị ngọt vô cùng.
Nói làm là làm luôn.
Mâm xôi rửa xong chỉ bỏ ra bát một nửa, còn lại để để trong mẹt hong khô chờ lát nữa mang đi nấu.
Lá dương xỉ trong nồi cũng chín rồi, cho tỏi với bã rượu vào xào chung, mùi thơm của rượu hấp dẫn đến mức khiến người ta phải chảy nước miếng.
Bày ra xong trên lá dương xỉ còn vương bã rượu đỏ, mùi rượu qua nồi sát trử nên thăng hoa thành một mùi hương khác.
Chó không thể ăn những thứ này, Sở Thấm chỉ cho nó ăn cơm khoai lang, khiến Tiểu Bạch cứ cắn mãi không ngừng.
Này, trông Tiểu Bạch lồng lộn, cơm canh cũng ngon hơn gấp đôi!