Xuyên Vào H Văn Cùng Bạn Trai - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-27 23:57:04
Lượt xem: 208
"Họ làm vậy là quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c rồi." Tôi nói, "Cậu nên đi báo công an."
"Báo công an?" Mắt Liễu Khinh Khinh lộ vẻ mơ hồ, "Chuyện này cũng có thể báo công an sao? Chẳng phải là bình thường hay sao?"
Tôi: "..."
Suýt quên mất, trong truyện này, cảnh sát gần như không xuất hiện. Nếu có thì cũng vì chuyện khác.
Đây là một thế giới thiếu vắng pháp luật.
Tôi hít sâu một hơi: "Ai bảo cậu đây là chuyện bình thường?"
"Tất cả mọi người." Liễu Khinh Khinh cúi đầu, màn đêm dần bao phủ phía sau cô, như một tấm màn khổng lồ bọc lấy cô.
Cả không khí cũng như ngột ngạt tắc nghẽn.
"Từ nhỏ đến lớn, mọi người xung quanh đều nói với tớ rằng, điều này là đương nhiên, nên cảm thấy vinh hạnh. Đàn ông thích tớ mới muốn chạm vào tớ." Vẻ mặt cô nhạt nhòa, không thể hiện buồn vui,
"Được người khác thích, dường như nên là chuyện tốt, nhưng tớ không cảm thấy vui. Khi những người đàn ông đó chạm vào tớ, tớ chỉ thấy ghê tởm. Nhưng tớ không dám từ chối, vì đó là điều không phù hợp với quy tắc."
Tôi hỏi: "Quy tắc gì?"
"Quy tắc ngầm." Cô ngưng lại một chút, cổ họng khẽ rung động, "Phụ nữ phải ngoan ngoãn, phải nghe lời, phải cam tâm làm nô lệ thỏa mãn sở thích của đàn ông. Đàn ông vui vẻ thì sẽ ân ái với tớ và tớ nên cảm thấy thỏa mãn vì điều đó."
Liễu Khinh Khinh chớp mi: "Nhưng rất kỳ lạ, tớ dường như sinh ra đã ghét sự đụng chạm của họ. Tớ như vậy, có phải là có vấn đề không?"
Ánh đèn neon phía sau cô tắt dần, chỉ còn lại ánh trăng trong vắt. Cô bước đi trong ánh trăng mờ ảo, thanh tao nhẹ nhàng, mong manh như sương khói, như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan.
Trong lòng tôi bỗng bùng lên một ngọn lửa.
Lớn lên trong môi trường như vậy không phải là điều cô mong muốn.
Nhưng thế giới này đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô, ép buộc cô phải nhẫn nhục chịu đựng, thậm chí còn mỹ hóa những hành vi bẩn thỉu thành "tình yêu".
Ở những thế giới khác, "công lược" phần lớn là "chinh phục trái tim".
Nhưng không hiểu sao, tất cả những kẻ xuyên không vào truyện này đều tự động chuyển "công lược" thành "chiếm đoạt thân xác".
Như thể nhân vật trong truyện không cần sự an ủi tinh thần, chỉ cần chinh phục về mặt thể xác là đủ để chứng minh thành công.
Nếu không làm vậy, tất cả mọi người sẽ bảo bạn sai rồi.
Ngay cả hệ thống cũng không ngừng thì thầm trong đầu: "Buông thả đi, mở lòng đi, phẩm giá không quan trọng, đắm chìm trong dục vọng là có thể giải quyết vấn đề..."
Nhưng vấn đề có thực sự được giải quyết không?
Sa ngã thì dễ dàng, kiên định mới khó.
Vô số kẻ xuyên không kể cả Phó Đông, khi đến đây, đều trở nên bẩn thỉu phóng đãng.
Hay là, bản chất họ vốn đã như vậy, chỉ là ở đây mới bộc lộ ra mà thôi.
"Đừng tự trách, đừng tự xét lại, đừng sợ hãi. Người sai là đối phương, không phải cậu."
Tôi khoác áo khoác lên người cô, che đi những vết tích trên cổ:
"Nếu không muốn, cứ dứt khoát từ chối. Đừng cảm thấy khó xử, chỉ có quả hồng mềm mới bị bóp nát thôi."
Liễu Khinh Khinh dừng lại, rụt rè nắm lấy tay tôi, đáy mắt lấp lánh một tia do dự, nhưng nhiều hơn là hy vọng:
"Tớ... thật sự có thể làm vậy sao?"
"Dĩ nhiên rồi." Khóe mắt tôi cay xè, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, "Tớ cũng sẽ ở bên cạnh cậu."
Trong màn đêm đen như mực, chúng tôi vẫn còn ánh trăng.
Sau này Liễu Khinh Khinh nói với tôi, đây là đêm bình yên nhất kể từ khi cô trưởng thành.
Không có những lời nói bẩn thỉu, mùi mồ hôi của đàn ông.
Lá cây rậm rạp bị gió đêm thổi qua, phát ra tiếng xào xạc nhẹ nhàng.
Chỉ một thoáng, rồi tan biến vào sự tĩnh lặng vô tận.
10
Sau khi ở bên Liễu Khinh Khinh, tôi có cái nhìn cụ thể hơn về thế giới này.
Ngoài Phó Đông và Chương Lũy, xung quanh cô còn có nhiều kiểu đàn ông kỳ quặc khác.
Ra ngoài mua đồ thì bị theo đuôi, đi xe buýt thì bị sàm sỡ, ngay cả ở nhà cũng bị shipper trêu ghẹo vài câu.
Những người đàn ông xung quanh cô như bị chi phối bởi nửa thân dưới, gần cô là mắt lộ vẻ mê đắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-vao-h-van-cung-ban-trai/chuong-4.html.]
Tôi thật muốn trở thành một cây kim, may kín mắt và miệng của những gã đàn ông đó.
Tệ hơn nữa là ở công ty.
Tôi và Liễu Khinh Khinh làm việc cùng một công ty, nhưng trong thế giới truyện này, công việc, học tập đều không quan trọng, chỉ là công cụ hỗ trợ thúc đẩy cốt truyện mà thôi.
Vì vậy dù Liễu Khinh Khinh có cố gắng đến đâu, tạo ra bao nhiêu thành tích trong công việc, cũng không ngăn được đám đàn ông trung niên tùy ý nói những lời khiếm nhã với cô.
Trong buổi giao nhận dự án, Liễu Khinh Khinh chỉ lịch sự nói một câu "Cảm ơn", đồng nghiệp nam đã tự cho mình hài hước mà nói đùa:
"Không có gì, trả ơn bằng thân là được."
Và Liễu Khinh Khinh đã quá quen với chuyện này, cứ thế nhẫn nhục chịu đựng.
Tôi lao lên một bước: "Đáp trả lại đi! Không thể nhịn được."
Nghe lời tôi, Liễu Khinh Khinh vốn ôn nhu thoáng chốc nắm chặt nắm đấm.
Dường như mỗi tế bào trên cơ thể cô đều đang suy nghĩ cách đáp trả, nhưng cuối cùng vẫn ấp úng, không bước được bước cuối cùng.
Gã đồng nghiệp nam thấy vậy, đắc ý nhướn mày:
"Khinh Khinh còn chẳng vội, cô vội cái gì? Hay là cô cũng muốn trả ơn bằng thân?"
Tôi trực tiếp tiến lên tát hắn một cái.
"Được thôi, trả ơn bằng thân là trả ơn bằng thân! Vừa hay ngày mai tôi đi cắt trĩ, lúc đó cắt xuống cho anh."
Gã đồng nghiệp nam không ngờ tôi sẽ động thủ, ngây người tại chỗ.
Khi phản ứng lại, ánh mắt hắn trở nên độc ác lạnh lùng, đôi môi mỏng nhả ra nước mủ:
"Làm bộ làm tịch gì chứ, nhìn là biết bị chơi nhiều rồi."
Tôi cười lạnh: "Sao? Anh hiểu rõ thế, xem ra cũng bị chơi không ít nhỉ?"
Đối phương tức đến bốc khói: "Chuyện của Liễu Khinh Khinh ai mà chẳng biết? Cô là bạn thân của cô ta, cũng cùng một giuộc thôi. Hiểu ngầm cả rồi."
"Dĩ nhiên anh hiểu rồi, trước đây anh làm nghề này mà."
"Cô, cô..."
"Răng anh dính rau kìa." Tôi "chậc" một tiếng, lộ vẻ ghê tởm.
Đối phương im lặng, sụp đổ, liên tục móc răng.
Còn tôi dẫn Liễu Khinh Khinh trở về vị trí, tiếp tục làm việc.
Sau vụ này, những ánh mắt nhớp nháp xung quanh rõ ràng giảm hẳn.
"Cậu giỏi quá, cậu có thể đánh lui họ." Liễu Khinh Khinh nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Tôi cười nói: "Cậu cũng làm được mà."
Gương mặt trắng ngần như tuyết của Liễu Khinh Khinh lộ vẻ thất vọng: "Nhưng tớ không biết nói như cậu."
Tôi suy nghĩ một lúc: "Vậy thì, ra tay cũng được."
Sau giờ tan làm hôm đó, tôi mua hai cây gậy điện.
Cô một cây, tôi một cây.
Mang theo bên mình, dùng hàng ngày.
Lúc đầu Liễu Khinh Khinh còn lo lắng, chọc giận đàn ông sẽ bị trừng phạt.
Nhưng sau khi thấy tôi dùng, cô phát hiện ra những gã đàn ông này phần lớn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ người mạnh, cứng rắn với họ thì họ lại không dám động thủ.
Liễu Khinh Khinh như phát hiện ra thế giới mới, vung vẩy gậy điện hừ hừ ha hét.
Đôi mắt long lanh, tràn đầy hứng khởi.
Sau lần đầu tiên dùng gậy điện đánh đuổi được tên sàm sỡ trên xe buýt, cả người cô rạng rỡ hẳn lên.
Vẻ mặt vốn ôn nhu, cuối cùng cũng có chút sắc bén.
"Hóa ra, mình cũng có sức mạnh để phản kháng." Cô lẩm bẩm.
Thế giới này chẳng dạy cô cách chống đối, nên cô chỉ biết tự nghi ngờ bản thân ngày qua ngày, học cách chịu đựng, học cách thờ ơ, học cách giả vờ như mình không quan tâm.
Nhưng một khi đã hé mở một khe hở, nhìn thấy tự do, cô không còn muốn quay trở lại địa ngục nữa.