Xuyên Về Cổ Đại Mở Tiệm Ăn - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-08-05 10:29:26
Lượt xem: 379
Bà ngoại Lý nghe xong đau lòng: "Đừng để ý đến cha, bà ngoại cho con tiền, con tự đi mua."
"Con làm sao có thời gian đi mua?" Cháu ngoại lau nước mắt nói: "Nghe nói quầy hàng của Tiêu mỹ nhân phải đi xếp hàng từ sáng sớm mới mua được!"
Ngày hôm sau là tiết Tiểu Hàn, gà chưa kịp gáy thì bà ngoại Lý đã dậy. Bà ấy lấy từ dưới gối ra một cái túi nhỏ, đếm số bạc vụn bên trong, cầm cây gậy, đi ra ngoài.
Từ phía đông thành đến phía nam thành ít nhất cũng vài dặm đường. Bà ngoại Lý vừa đi vừa nghỉ, khi đến khu vực Trường Lạc thì trời đã sáng tỏ.
Mắt bà ấy có chút mờ, nhìn mọi thứ mờ mờ, bà ấy sợ đi lạc nên kéo một người qua đường hỏi: "Làm phiền, xin hỏi quầy hàng của Tiêu mỹ nhân đi đường nào?"
Người qua đường quay lại thấy là một bà lão, giọng nhẹ nhàng hơn: "Bà đi thêm mười bước nữa, nhìn thấy một đám người xếp hàng, chắc chắn không sai."
Bà ngoại Lý đi theo lời chỉ dẫn, quả nhiên có rất nhiều người. Bà ấy vội xếp vào cuối hàng.
Không biết đã đợi bao lâu, người phía trước bà ngoại Lý đều tản ra, miệng lẩm bẩm, như đang bực bội. Bà ngoại Lý nghe không rõ, chỉ mơ hồ đi tới, cuối cùng thấy quầy hàng điểm tâm.
Hai cô nương, một người cài cành trâm đào trên tóc, nhẹ nhàng nói với bà ấy: "Lão bà, điểm tâm của chúng tôi đã bán hết rồi, ngày mai xin đến sớm."
"Bà nghe không rõ. Tai bà không tốt. Xin nói lớn lên."
Nghe vậy, Lỗ Đại Nữu bên cạnh Nguyệt Nha Nhi cau mày, những ngày này thường có người không mua được điểm tâm phàn nàn, nàng ấy liền lớn tiếng: "Bán hết rồi!"
Bà ngoại Lý lần này nghe rõ, tay nắm chặt túi tiền, môi run run: "Bán hết rồi? Sao lại bán hết?"
Bà ấy cầu xin: "Cô nương, cô làm ơn bán cho ta một cái. Ta mua cho cháu ngoại ta."
Nguyệt Nha Nhi nhìn bà lão lưng còng, đứng giữa gió, khuôn mặt buồn bã. Nàng đến gần, lén nói với bà ấy: "Lão bà, bà đi theo ta."
Nói xong, nàng báo với Lỗ Đại Nữu, dẫn bà ấy đi về hẻm Hạnh Hoa.
Trong bếp còn năm cái bánh chà bông, Nguyệt Nha Nhi vốn để cho mình ăn. Nàng nghĩ một lúc, đóng gói năm cái bánh chà bông thành một hộp. Đóng gói xong, nàng mang điểm tâm ra, hai tay đưa cho bà lão: "Này, ta chỉ còn bốn cái."
Bà lão cảm tạ rối rít, lấy tiền đưa cho Nguyệt Nha Nhi.
Mắt bà ấy không tốt nên không nhìn rõ trong hộp có năm cái bánh chà bông.
"Đến Tiểu Hàn rồi, cô nương nhớ nấu canh thịt dê củ cải mà ăn. Ăn vào ấm người, trời có tuyết cũng không lạnh." Trước khi đi, bà lão dặn dò Nguyệt Nha Nhi.
Hôm nay là Tiểu Hàn rồi sao? Nguyệt Nha Nhi như vừa tỉnh mộng.
Thời gian trôi nhanh quá, nàng xuyên không đến đây cũng đã tròn một năm rồi.
Trước đây ở nhà nàng, mỗi khi đến Tiểu Hàn, mẹ nàng đều tự tay nấu một nồi canh thịt dê củ cải. Củ cải tươi ngon, rửa sạch cắt miếng, nấu chung với thịt dê muối, thêm gừng và hành. Hầm thành một nồi canh thịt dê củ cải thơm phức.
Mỗi năm đều bị ép ăn một món, trước đây Nguyệt Nha Nhi thực sự không ưa canh thịt dê củ cải. Dù củ cải có non, giòn, ngọt, nàng cũng không thích.
Nhưng bây giờ, nàng bỗng nhiên rất muốn uống một bát canh thịt dê củ cải.
Nguyệt Nha Nhi ra ngoài, tìm một vòng, mua được củ cải nhưng không có thịt dê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-dai-mo-tiem-an/chuong-41.html.]
"Hôm nay là Tiểu Hàn, thịt dê bán nhanh lắm. Ngươi không đặt trước, chắc chắn không có." Người bán thịt nói với nàng.
Nàng đành về nhà, nấu một nồi canh củ cải ăn với cơm.
Nhưng không có thịt dê, canh củ cải này ăn vào như mất linh hồn, chẳng có chút hương vị nào.
Đang ăn, nghe ngoài cửa có người gọi: "Cô nương, cô có nhà không?"
Mở cửa ra, hóa ra là bà ngoại Lý.
Bà ấy có vẻ vội, thở một lát mới nói: "Cô nương, cô tính sai, trong hộp có năm cái."
Nói rồi, bà lão đưa tiền của cái bánh chà bông thứ năm cho Nguyệt Nha Nhi.
Nguyệt Nha Nhi vội nói không cần, là nàng tính sai, không phải lỗi của bà ngoại Lý.
Bà ngoại Lý không chịu: "Cô còn trẻ, ra ngoài buôn bán không dễ."
Không còn cách nào, Nguyệt Nha Nhi đành nhận.
Thấy nàng nhận tiền, bà lão mới cười: "Cô nương tốt."
Hina
Nguyệt Nha Nhi định tiễn bà ra đầu ngõ, nhưng bà không cho: "Trời lạnh, cô cẩn thận đừng để rét."
Bà ấy nhìn áo nàng, nói: "Mặc nhiều vào, dù có xấu cũng không sao, đừng để bị cảm."
Nói xong, bà ấy chống gậy đi về, từng bước loạng choạng.
Nguyệt Nha Nhi đứng yên, nhìn bà ấy đi xa dần.
Hình bóng bà lão, dần dần trùng với hình ảnh người thân của nàng thời xưa. Mắt Nguyệt Nha Nhi nóng lên, suýt rơi lệ.
Đến hoàng hôn, gió thổi ầm ĩ, cửa gỗ kêu cạch cạch.
Nguyệt Nha Nhi nghe tiếng gió, nhớ ra cửa sân chưa đóng chặt, liền đi ra ngoài.
Hóa ra đã có tuyết rơi!
Gió bắc cuốn lấy từng bông tuyết, rơi xuống có dấu vết, nhưng chạm đất thì tan biến. Nguyệt Nha Nhi đứng lặng lẽ, tay vịn cửa, nhìn tuyết một lúc.
Khi nàng định quay vào, đóng cửa gỗ lại, thì thấy trong mưa tuyết, một bóng người ngày càng rõ ràng.
Người đó dần dần tiến lại gần, cuối cùng Nguyệt Nha Nhi cũng nhận ra là ai.
Ngô Miễn bước trên những mảnh tuyết vỡ, từng bước từng bước, tiến về phía nàng.
Đến gần, hắn đứng trước mặt nàng, giơ giỏ liễu lên: "Ta nghĩ có thể cô không có thời gian đi mua thịt dê nên đã mua thêm một miếng."
"Xin lỗi, ta đến muộn rồi."