Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 334
Cập nhật lúc: 2024-11-03 19:58:34
Lượt xem: 1
Lâm Hàn tự nhiên sẽ không ám chỉ cho bọn họ, hôm sau từ miệng Sở Tu Viễn mới biết được hắn nửa đêm không ngủ, còn trêu chọc nói do hắn ngủ ngày nhiều.
Người Sở gia có thói quen ngủ trưa, Sở Dương nghe nói vậy cũng gật đầu: “Nương, con quyết định không ngủ trưa nữa.”
“Đệ chắc chắn?” Sở Mộc hỏi.
Sở Dương rất chắc chắn, tiếc rằng thân thể đã dưỡng thành thói quen, qua hai nén hương sau giờ cơm trưa, Sở Đại công tử đã úp mặt lên bàn ngủ mất.
Lâm Hàn thở dài một hơi, đặt nó nằm cạnh Sở Ngọc.
Giờ Thân, Đại Bảo Bảo mơ mơ màng màng tỉnh dậy, lại thấy đại ca nó ngủ khò khò, bèn bò qua bóp mũi.
Sở Dương mở mắt, nhìn tiểu hài tử đang cười xấu xa, đẩy tay nó ra, ngồi dậy muốn đánh nó một trận.
Tiểu hài tử duỗi tay chặn lại: “Ca không thể đánh đệ, là ca nói chuyện không giữ lời.”
“Ta nói cái gì?” Sở Dương nghi hoặc khó hiểu.
Đại Bảo Bảo lớn tiếng nói: “Là ca nói trưa nay không ngủ trưa, phải đọc sách. Sách nương viết cho ca đâu?”
Lâm Hàn không viết sách, nhưng trong không gian của nàng có rất nhiều thư tịch về việc phá án của người xưa, nàng lại đổi án tử bên trong thành tài liệu Sở Tu Viễn mượn từ chỗ Đình úy.
Phương pháp phá án khả thi, án kiện cũng là án thật, dù thế nào cũng không giả được nên đến cả Sở Mộc cũng không nghi ngờ gì, huống chi là Sở Dương.
Sở Dương rất thích cảm giác sương mù bao quanh sau đó lại thông suốt, hung phạm đền tội, cho nên mấy ngày này rất nghiêm túc đọc sách. Nghe vậy vội vàng bò dậy, phát hiện sách vẫn còn trên bàn, thở phào nhẹ nhõm, lập tức dọn lên kệ sách, thật sự sợ Đại Bảo Bảo xé ra làm giấy vệ sinh.
Đại Bảo Bảo thấy đại ca nhà nó có bảo bối như vậy, hừ một tiếng: “Nương bất cong. Đệ rất không vui.”
Sở Dương gật đầu: “Đúng vậy, mẫu thân thương đệ. Đệ muốn ăn cái gì là mẫu thân làm cái đó. Ta và Tiểu Ngọc muốn ăn gì cũng sẽ bị cha nói bọn ta bao lớn rồi mà còn nhõng nhẽo với nương. Ta cũng rất không vui.”
“Cha cũng nói đệ mà.” Tiểu hài nhi lớn tiếng nói.
Sở Dương: “Số lần nói đệ nhiều bao nhiêu hả. Hơn nữa đệ cứ ngoạc mồm khóc to, cha khó mà nói đệ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-334.html.]
Tiểu hài nhi nhíu mày: “Đệ không khóc, đệ lớn rồi.” Nói ra lại thấy không thích hợp: “Mẫu thân không thương đệ. Chỉ thương huynh và nhị ca. Mẫu thân cho nhị ca viết sách, còn viết sách cho huynh, lại chưa từng cho đệ. Đệ cũng muốn!” Bò dậy tìm giày.
“Viết cho đệ đệ cũng có đọc hiểu được đâu.” Sở Ngọc bị đánh thức, một câu khiến tiểu hài nhi dừng nói.
Tiểu hài nhi nghĩ nghĩ: “Bây giờ đệ không hiểu, lớn lên đệ sẽ hiểu mà.”
“Lỡ đệ lớn lên lại không thích nữa thì sao?” Sở Ngọc hỏi.
Tiểu hài tử lắc đầu: “Đệ sẽ không. Đệ thích mẫu thân, vẫn luôn thích! Đừng cho là đệ không biết, các huynh sợ mẫu thân viết sách cho đệ. Đệ phải đòi mẫu thân viết cho đệ.”
Sở Tu Viễn nghe được tiếng cãi cọ ầm ĩ, còn lo lắng ba hài tử đánh nhau. Tới cửa lại nghe được Đại Bảo Bảo nói, xoay người túm lấy Lâm Hàn đang bước về phía này.
Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu: “Làm gì vậy? Không phải đến gọi bọn nó dậy sao?”
“Dậy mất rồi. Đang thương lượng xem làm cách nào để chia nàng ra làm ba, mỗi người một phần.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn sửng sốt, dở khóc dở cười: “Lại là Đại Bảo Bảo?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không phải nó thì còn ai.” Sở Tu Viễn nhớ tới tiểu nhi tử dính người kia là lại đau đầu: “Qua hai năm nữa để hai đứa bọn nó dọn ra đi.”
Lâm Hàn: “Ta cũng có nghĩ tới, nhưng ta lo lắng nha hoàn và gia đinh không quản được bọn nó, chơi đến nửa đêm không ngủ, ban ngày không dậy nổi, còn ảnh hưởng tới sự phát triển của bọn nó.”
Sở Tu Viễn suy nghĩ một chút: “Để ta đi xem, đứa nào dám không ngủ thì ta đánh đứa đó.”
“Nương, chờ con.”
Sở Tu Viễn sầm mặt, nhịn không được thở dài một hơi: “Sao nó lại nhanh như vậy chứ?” Xoay người nhìn thấy Đại Bảo Bảo đang kéo lê giày, Sở Tu Viễn xoa xoa thái dương, hắn đã nói làm sao mà ra nhanh như vậy được chứ: “Giày cũng không mang, kêu nương làm gì?”
“Mẫu thân mang giày cho con đi.” Đại Bảo Bảo khập khiễng bước tới.
Sở Tu Viễn cười lạnh: “Mang giày? Lại đây, ta và nương cùng mang vào cho con.”
Tiểu hài nhi đột nhiên dừng lại, đánh giá sắc mặt của cha nó, đen như sắt thép, dọa người như vậy: “Con không đi nữa.” Xoay người chạy vào trong phòng, lại đụng phải đại ca và nhị ca nó, không đợi hai người mở miệng: “Cha giận rồi, mau vào đi, trốn đi, đừng để cha tìm được.”