Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 335
Cập nhật lúc: 2024-11-03 19:58:35
Lượt xem: 2
Sở Dương không kiềm lòng được hỏi: “Đệ lại chọc cha giận à?”
“Ta không hề, là tự cha cha thích giận dỗi.” Thằng bé to giọng bảo.
Sở Tu Viễn cười lạnh một tiếng: “Nói gì đấy hả? Ta chưa nghe rõ.”
Thằng bé đẩy ca ca nó ra rồi luồn vào trong.
Sở Dương và Sở Ngọc nhìn nhau một cái rồi lập tức quyết định đi vào trước đã, đợi cha nương đi rồi đi ra cũng không muộn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn ngó thấy ba đứa trẻ lại mất tăm, không khỏi nghiến răng nghiến lợi: “Một ngày Đại Bảo Bảo mà không bị đánh là nó lại khó chịu.”
“Sao chàng biết lại là nó thế?” Lâm Hàn cười hỏi.
Sở Tu Viễn: “Đại Bảo và Nhị Bảo đã sắp đi ra rồi, nó quay về thì hai đứa kia cũng quay về, không phải nghe Đại Bảo Bảo nói gì đó thì còn có thể vì điều gì được.”
“Thế chúng ta quay vào nhé?” Lâm Hàn hỏi.
Trong sân hơn nóng bức, trong phòng có băng, Sở Tu Viễn muốn đi vào trong phòng nhưng khi hắn vừa nghĩ đến ba đứa trẻ đệ một câu ta một câu ồn ào đến c.h.ế.t người thì hắn bèn nói: “Trong vườn quả đằng trước mát mẻ, tới đằng ấy hóng gió.”
So với ở bên ngoài thì Lâm Hàn thích ở trong phòng hơn, nhưng nàng biết mùa hè đổ mồ hôi, loại bớt độ ẩm trên người tốt cho sức khỏe, thu đông không uống nước trong không gian cũng khó sinh bệnh, nên nàng bèn theo Sở Tu Viễn ngồi trong vườn ăn quả nửa giờ rồi mới về phòng.
Ba đứa trẻ con phát hiện không tìm thấy nương, bên ngoài lại nóng, chơi đồ trong phòng cũng chơi chán rồi, bèn dứt khoát đi làm bài tập phu tử giao cho, đợi trời mát rồi lại ra ngoài chơi.
Mùa hạ nóng bức khó mà chịu được, may mà chỉ có hai mươi ngày.
Cuối tháng, đón lập thu tới, cây bông đã hái xuống, những bông hoa mè đốt nọ cao hơn đốt kia đều đã rụng hết, hạt mè tròn căng, những hạt bên cưới dùng còn hơi hơi há miệng, tôi tới của phủ đại tướng quân cẩn thận cắt gặt hạt mè xuống, Lâm Hàn mua một con lừa nuôi ở cái chuồng ngay cạnh chuồng ngựa, biên quan truyền tin tám dặm khẩn cấp… Hung Nô xâm lược, cướp bóc hàng nghìn dân ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-335.html.]
Thiên tử nổi trận lôi đình, vừa đúng năm nay xung quanh Trường An trồng khoai môn, ngô bắp được mùa, đời sống bách tính khá khẩm, nên Thương Diệu không cần lo lắng dân chúng bất bình khắp ngõ khắp đường, bèn ngay lập tức tập hợp quân đội, lệnh Thái úy Sở Tu Viễn chuẩn bị lương thảo, lệnh Tắc Bắc hầu Sở Mộc làm tướng lãnh binh cầm quân đánh Hung Nô.
Lâm Hàn vốn tưởng rằng lần này sẽ là Sở Tu Viễn, nàng đang trăn trở phải giải thích với Đại Bảo Bảo rằng lần này không thể dẫn nó đi như thế nào, nghe nói lại là để Sở Mộc đi, khỏi phải nói Lâm Hàn thất vọng nhiều ra sao.
Sở Tu Viễn thấy nàng như sắp khóc tới nơi, nên rất đỗi lo lắng: “Lần sau ta sẽ xin lệnh xuất chinh.”
“Lần sau hẵng nói đi.” Lâm Hàn thở dài một hơi, rồi lại lập tức hào hứng lại: “Hung Nô giống như con gián đập mãi không c.h.ế.t nên cũng không lo không có cơ hội.”
Sở Tu Viễn: “Con gián?”
“Nghe nói phương Nam nhiều mưa mù, mỗi khi đến ngày mưa mù đều sẽ có rất nhiều sâu bọ màu đen, phi chạy rất nhanh, có con còn biết bay, không giẫm đầu nó nát thì nó còn có thể sống tiếp.” Lâm Hàn nói: “Đi bậy khắp nơi, vớ phải cái gì là gặm cái ấy, khỏi phải nói phiền phức nhiều như thế nào.”
Sở Tu Viễn tưởng tượng con bọ màu đen bò tới bò lui trên bếp lò, lập tức cảm thấy buồn nôn: “Lần này có lẽ sẽ là lần cuối cùng.”
“Không thể nào?” Lâm Hàn không tin.
Sở Tu Viễn: “Bệ hạ định để Sở Mộc mang đi vài hỏa dược thuốc nổ, Hung Nô nhìn thấy uy lực của thuốc nổ thì có lẽ đời này của chúng ta cũng không cần đánh với Hung Nô nữa.”
Lâm Hàn nghĩ tới cái nết của Hung Nô: “Sao ta lại cảm thấy sẽ xuất hiện hai luồng phe phái?”
Sở Tu Viễn không hiểu ý gì.
“Một bên lôi kéo gia đình đưa người đến đầu hàng, một bên càng cho rằng chúng ta có nhiều thứ tốt, dù nguy hiểm c.h.ế.t cả họ cũng phải cướp về.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn suy nghĩ kỹ càng, dân phong Hung Nô hung hãn, dân trí chưa khai mở, làm việc chưa từng nghĩ đến hậu quả, nên không phải không có loại khả năng ấy.
“Hôm khác ta sẽ nói với bệ hạ.” Sở Tu Viễn đắn đo giây lát rồi nói.
Lâm Hàn: “Nếu bệ hạ đã ra quyết định, chàng cũng đừng khuyên, thứ đồ ấy sớm muộn gì cũng phải lấy ra.”