Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 476
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:39:03
Lượt xem: 5
Sở Tu Viễn cũng sợ Sở Mộc lại đuổi tới, rồi một lớn một nhỏ nhốn nháo không yên, bèn mở miệng nói: “Mộc Nhi, mặc kệ nó trước đã. Lục gia không dám nói với bên ngoài rằng nữ tử Lục gia không xem trọng ngươi đâu. Nếu đến cả người cũng không xem trọng thì kinh sư còn ai dám cưới nàng ta nữa.”
Lâm Hàn: “Vậy thì nói thế nào?”
Sở Tu Viễn ngẫm nghĩ: “Bát tự không hợp.”
Lâm Hàn bật cười: “Đã định ngày cưới rồi mới phát hiện bát tự không hợp, lừa ai cơ chứ.”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Đúng vậy. Ngày cưới đã định rồi, bất kể mượn cớ gì, người ngoài cũng đều sẽ không tin, chẳng thà nói bát tự không hợp, tùy bọn họ đoán.” Rồi ngay sau đó quay sang nói với Sở Mộc: “Có được không?”
Sở Mộc: “Được chứ. Bao giờ hủy hôn?”
Sở Tu Viễn: “Lục Thái Thường không muốn hủy, hôm nay còn nói với ta rằng quay về sẽ khuyên bảo nữ nhi của ông ấy.” Nói xong ngừng lại rồi nói tiếp: “Hẳn là phải mất mấy ngày nữa.”
Lâm Hàn: “Ngày mai lên triều gặp ông ấy thì nói ta muốn hủy hôn, mau chóng xử lý ổn thỏa chuyện này, rồi ta lại cho Sở Mộc xem mắt người ta.”
Sở Mộc gật đầu: “Đúng, thúc phụ, cứ nói với ông ấy như thế. Còn đòi hủy hôn với ta? Nếu không phải mọi người nói Lục gia khá được, ta thấy nàng ta trông còn có chút dáng vẻ của nữ nhân, thì dù hai người liên thủ đánh ta một trận, ta cũng không thể đồng ý được.”
Sở Tu Viễn liếc hắn một cái, thấy trên mặt hắn không thương tâm khó chịu, chỉ có bực tức thì bất lực cười bảo: “Được, ngày mai ta sẽ nói.”
Ngày hôm sau, Sở Tu Viễn nói thẳng với Lục Thái Thường, phu nhân hắn muốn hủy hôn. Vẻ mặt Lục Thái Thường ngượng ngùng, nhưng lại không bất ngờ. Điều này khiến Sở Tu Viễn rất ngạc nhiên.
Sở Tu Viễn không kìm lòng được hỏi: “Lục đại nhân đoán ra rồi ư?”
Lục Thái Thường gật đầu: “Đúng thế, phu nhân của đại tướng quân là nữ trung hào kiệt, nghĩ thôi cũng biết nàng không có khả năng đi theo tiểu hầu gia tới gặp cô nương không ngớt chuyện của nhà bọn ta được. Chỉ là không ngờ lại nhanh như thế.”
Sở Tu Viễn vờ vịt rất áy náy: “Tính tình phu nhân nóng nảy, võ công cao cường, ta dám bằng mặt không bằng lòng thì nàng ấy có thể xách đao bổ ta, thế nên…” gương mặt hắn bất đắc dĩ nhìn Lục Thái Thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-476.html.]
Khi xưa, Lục Thái Thường sẽ trêu ghẹo hai câu này của hắn, ví dụ như kiểu “sợ vợ”. Hiện giờ chuyện đã ở trên người mình, Lục Thái Thường chỉ còn lại sự bất lực đầy lòng: “Vậy nói với bệ hạ thế nào?”
Sở Tu Viễn: “Để ta giải thích.”
Lục Thái Thường thở phào.
Sau khi hạ triều, Lục Thái Thường đi tìm bà mối. Sở Tu Viễn ở lại, biết tất cả mọi người đã rời đi mới bước lên trước vài bước.
Thương Diệu tiện tay lật mở một tấu chương, thấy Đại Điểm Sự viết mấy trang thì giơ tay ném lên người Thường Hỉ, Thường Hỉ công công vội vàng ôm lấy: “Bệ hạ, đây là tấu chương.”
Thương Diệu: “Trẫm không biết ấy là tấu chương.” Trừng ông ta một cái rồi quay sang nói với Sở Tu Viễn: “Chuyện gì?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn nói thẳng: “Sở Mộc muốn hủy hôn.”
Thương Diệu bỗng chốc không phản ứng lại: “Ai cơ?”
Sở Tu Viễn: “Sở Mộc và cô nương Lục gia bát tự không hợp, muốn hủy hôn.”
Lần này Thương Diệu đã nghe rõ: “Ngươi coi những thuật sĩ trẫm nuôi đều là kẻ vô dụng sao? Ngau cả bát tự cũng có thể tính sai được. Đầu đuôi câu chuyện là thế nào?”
Sở Tu Viễn lập tức không dám giấu y, bắt đầu kể chuyện từ khi Lâm Hàn đến biên quan.
Thương Diệu vừa nghe có cô nương nhất kiến chung tình với Lâm Hàn thì kìm lòng chẳng nổi hỏi: “Cô nương đó mù à, không nhìn ra thê tử ngươi là nữ nhân sao?”
Thường Hỉ gật đầu theo: “Đúng thế. Đại tướng quân, cô nương kia không nhìn ra phu nhân y hệt nàng ta sao?”
Sở Tu Viễn thật sự không muốn để ai ai cũng biết chuyện này, nhưng nếu không nói thì Hoàng đế tỷ phu của hắn ắt sẽ cho rằng hắn bịa chuyện: “Từ khi lập quốc tới nay, không có tiền lệ nữ nhân nào lên chiến trường nên chắc cô nương kia không ngờ phu nhân có thể là nữ nhân, thế nên thấy nàng ấy trông xinh đẹp mới muốn gả cho nàng ấy. Có điều chuyện này đều đã qua rồi. Bệ hạ, nói về hôn sự của Sở Mộc và cô nương Lục gia trước đã.”
Thương Diệu: “Chớ nói Sở Mộc không có, cho dù có một hồng nhan tri kỷ thì thế nào. Hắn đâu có rước người vào cửa. Hơn nữa nữ nhân kia còn ở biên quan xa xôi. Chút chuyện này cũng không chịu nổi, muốn hủy thì mau hủy đi, kẻo lại phát sinh rắc rối.”