Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 477

Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:39:04
Lượt xem: 4

Ngày hôm sau, Sở Tu Viễn trông thấy Lục Thái Thường bèn nói với ông ấy rằng Hoàng đế bệ hạ đồng ý rồi.

Sau khi hạ triều, Lục Thái Thường bảo người làm mai tới Sở gia.

Buổi sáng hôm sau, tất cả mọi người đều biết Sở gia và Lục gia hủy bỏ hôn ước, vì đồ đạc Sở gia đưa đến trước đó đều bị Lục gia trả về, Lục gia có muốn giấu cũng không giấu nổi.

Lâm Hàn nhìn thấy hết rương vàng bạc châu báu nọ đến rương vàng bạc châu báu kia, không khỏi cau mày hỏi Sở Tu Viễn: “Nhiều đồ đạc như thế này phải xử lý như thế nào?”

Sở Mộc chẳng quan tâm chuyện gì hỏi: “Cái gì phải xử lý như thế nào cơ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nên bán hay là hoàn trả cho người ta?” Lâm Hàn nói rồi lắc đầu bảo: “Gần nửa năm rồi, hoàn trả cho người ta cũng không thích hợp.” Nàng nhìn Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn ngẫm nghĩ: “Cực kỳ không thích hợp.”

Sở Mộc lấy làm khó hiểu: “Tại sao phải hoàn trả cho người ta? Chỉ là tạm thời ta không muốn thành thân chứ đâu phải sau này không thành thân đâu. Lần đính hôn sau lại đưa sang là được rồi.”

Lâm Hàn quay sang nói với hắn: “Ngươi nói cái gì cơ? Mang sang?”

Sở Mộc gật đầu.

Lâm Hàn không dám tin: “Không phải cô nương của Lục gia, cũng dùng những thứ này?”

Sở Mộc không hiểu: “Những thứ này làm sao? Đều mới tinh cả. Mà đâu phải nữ nhân kia của Lục gia đã dùng qua rồi đâu.”

Tuy rằng Lâm Hàn giỏi ăn nói, nhưng giờ đây cũng không biết nên nói cái gì mới phải: “Sở Tu Viễn, quản cháu trai chàng đi!”

Sở Tu Viễn cười nói: “Hắn không hiểu chuyện, nàng để ý hắn làm gì. Giữ vải vóc lại để mẫu tử các nàng may phu phục, vàng bạc châu báu, nàng muốn dùng thì dùng, không muốn dùng thì đưa đến cửa hàng vàng bạc đồ ngọc nung chảy ra làm cái mới.

Lâm Hàn lại nhìn đồ đạc trong rương lần nữa: “Nhiều như thế này không biết ta phải dùng đến năm nào tháng nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-477.html.]

Sở Mộc tiếp lời: “Vậy thì không dùng. Giữ lại đến khi con trai thẩm thành thân thì lại dùng.”

Lâm Hàn quay sang nhìn hắn: “Sao ngươi không nói là giữ lại đến khi cháu trai ngươi rước thê tử hẵng dùng đi.”

Sở Mộc thành thật gật đầu: “Ta có nghĩ tới. Nhưng ta vừa nghĩ đến chuyện, nếu sinh ra một đứa phá nhà phá cửa, chưa đợi đến khi cháu trai trưởng thành, thì gia tài bạc vạn mà mấy năm nay ta dành dụm được đều sẽ bị nó tiêu sạch hết, những thứ đồ này nào có thể giữ lại được.”

Lâm Hàn ngẫm nghĩ: “Nói đúng.”

Sở Tu Viễn không khỏi chõ miệng vào: “Hắn nói cái gì nàng cũng đều nói đúng. Đường đường là một Tắc Bắc hầu mà đến cả con trai mình cũng dạy không xong, ngươi còn không biết xấu hổ nói ra.” trừng mắt nhìn Sở Mộc.

Sở Mộc cười nói: “Tiên hoàng đường đường là một Hoàng đế mà cũng không dạy dỗ Hàn vương cho tốt, con trai ta biến thành kẻ phá nhà phá cửa thì có gì mà ta phải xấu hổ. Đúng chứ? Thẩm thẩm.”

Sở Tu Viễn nhìn Lâm Hàn chằm chằm, ta xem nàng dám gật đầu không?

Lâm Hàn buồn cười, vẫy vẫy tay với Hồng Lăng: “Lựa vải vóc ra, những thứ khác thì đưa đến khố phòng. Sở Mộc, thê tử tương lai của ngươi chắc cũng không muốn thấy những thứ này, những thứ này để cho ta đi. Quà của lần đính hôn sau lấy từ chỗ bọn ta.”

Sổ sách của phủ Tắc Bắc hầu vẫn luôn do Lâm Hàn quản lý, Sở Mộc đâu hay biết bây giờ hắn có bao nhiêu tiền, nghe vậy bèn nói: “Ta sao cũng được.” Không đợi thúc phụ của hắn mở lời đã nói: “Không có chuyện gì nữa nhỉ? Không có chuyện gì thì ta…”

“Đại tướng quân, tiểu hầu gia, Đình Uý đại nhân cầu kiến.” Người gác gốc đi vào.

Sở Tu Viễn vô thức nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn vui sướng: “Ta không quen biết, không có khả năng tới tìm ta đâu.”

Người gác cổng: “Tới tìm đại tướng quân ạ, còn mang theo mấy hộp quà cáp, giống như là đến cầu xin đại tướng quân giúp đỡ. Có cho ông ấy vào không ạ?”

Tôn Đình Úy là được cất nhắc từ phía dưới lên, tới kinh sư vẫn chưa được nửa năm. Sở Tu Viễn không quen thân với ông ấy, không biết có thể giúp được ông ấy cái gì, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Để ông ấy đến phòng nghị sự.” sau đó quay sang nói với Sở Mộc: “Còn ngươi?”

Sở Mộc giơ ngón tay chỉ về phòng chơi đùa ở đằng Tây: “Bên ngoài trời nóng, ta vào trong hóng mát một lúc.”

Tiết trời đang độ giữa hạ, thời tiết rất nóng, băng vẫn luôn có hạn, thế nên ban ngày chỉ có phòng chơi đùa là có băng. Mấy đứa trẻ đang ở bên trong đọc sách, viết chữ, vẽ tranh và ngủ trưa.

Loading...