Ý niệm Tri Hạ - Phần 1
Cập nhật lúc: 2024-08-11 11:05:54
Lượt xem: 2,218
1
Sau lần thứ một trăm lẻ tám bị Lục Tuấn từ chối, ta tức giận gặm thêm một cái đùi gà.
Ta, một cô nương tốt như vậy, vừa có tài hoa lại có nhan sắc, vừa hiền lương thục đức lại còn biết võ công, gia thế thì vững vàng, ăn uống thì khỏe mạnh.
Vậy mà hắn nỡ lòng nào từ chối ta nhiều lần như vậy?
Khi thấy Lục Tuấn tan học, ta vội vứt bỏ xương gà, rồi lén lút theo sau.
"Phương cô nương, xin hãy giữ tự trọng."
Nghe thấy câu này, lòng ta như nở hoa.
Hắn gọi ta là Phương cô nương, xưa nay chưa có ai gọi ta như vậy, người trong sơn trại chỉ gọi ta là Tiểu Hạ.
Chắc chắn hắn cũng có tình cảm với ta.
Ta bắt chước các cô nương ngoài phố, nắm lấy góc áo: "Lục tú tài, ngươi thật tốt~"
"Người khác đều không quan tâm đến ta, chỉ có ngươi lo lắng xem ta nặng hay nhẹ~"
Bước đi của hắn loạng choạng một chút.
Ta liền nhân cơ hội ôm lấy eo thon của hắn: "Ôi, cẩn thận chứ, Lục tú tài."
Hắn giật mình, bước chân càng nhanh hơn.
Ta nhìn theo bóng lưng vội vã của hắn, xoa cằm, chẳng lẽ hắn ngượng ngùng ư?
Cha ta từng nói, con gái phải chủ động một chút, nếu không người nam nhân tốt sẽ bị kẻ khác cướp mất.
Hay lát nữa khi hắn vào nhà xí, ta ném một quả pháo để làm mỹ nhân cứu anh hùng?
Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu từ phía trước:
"Cứu mạng ——"
2
Khi chạy đến chỗ tiếng kêu cứu, ta thấy một cô nương đang chới với trong dòng nước.
Trên bờ, một tiểu tỳ nữ không ngừng dập đầu trước Lục Tuấn vừa đến: "Lục công tử, xin ngươi cứu giúp tiểu thư nhà chúng tôi! Xin ngươi hãy cứu nàng ấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/y-niem-tri-ha/phan-1.html.]
Nhìn thấy cô nương trong nước sắp không còn sức, Lục Tuấn thở dài như chấp nhận số phận, cởi bỏ túi sách, chuẩn bị nhảy xuống nước.
Ta liền giữ chặt hắn lại, hít một hơi thật sâu rồi nhảy xuống nước kéo cô nương đó lên bờ.
Hai người tiểu tỳ nữ đang dập đầu cùng cô nương vừa được cứu đều đứng sững lại, không nói nên lời.
Ta thản nhiên gỡ đám cỏ nước vướng trên đầu xuống: "Không sao đâu, không cần cảm ơn ta."
"Cha ta từng nói, cứu một mạng người còn hơn ăn bảy cái đùi gà."
Tiểu tỳ nữ lắp bắp cảm tạ: "Cảm, cảm ơn vị cô nương này đã cứu tiểu thư nhà chúng tôi."
Nhưng cô nương vừa được cứu lên mặt mày lại sa sầm.
Ta chỉ vào nàng: "Đừng cảm ơn ta nữa, cô nương nhà ngươi sắc mặt tệ như vậy, mau chóng đưa nàng đi gặp đại phu đi."
Tiểu tỳ nữ mở miệng: "À, vâng..."
Lục Tuấn đã quay người tránh đi để giữ lễ, nhưng bỗng nhiên bật cười, cởi áo ngoài, khoác lên người ta.
Ta mừng rỡ ôm chặt lấy áo hắn.
Sắc mặt cô nương kia càng tệ hơn, toàn thân co rúm lại mà run rẩy trong lòng tiểu tỳ nữ.
Ta tốt bụng nhắc nhở: "Ngươi mau đưa nàng đi gặp đại phu đi, tiểu thư nhà ngươi hình như... có bệnh?"
Sau khi hai người họ rời đi, Lục Tuấn chủ động mở lời: "Cảm ơn nàng."
Cha ta nói rằng, trước mặt người trong lòng, phải thể hiện sức mạnh của mình, để người ấy cảm thấy an tâm.
Bây giờ Lục Tuấn chắc chắn đã bị sự anh dũng của ta chinh phục rồi!
Ta cười khúc khích: "Ngươi cảm ơn ta làm gì? Ta đâu có cứu ngươi."
"Nhưng nếu ngươi đã bị dáng vẻ anh hùng của ta làm xiêu lòng, thì hãy đồng ý với ta đi."
Mặt hắn lại tối sầm: "Đừng nghĩ đến chuyện đó!"
Bị từ chối lần thứ một trăm lẻ chín, ta cũng chẳng buồn.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta đang suy nghĩ làm sao tạo ra chút khó khăn, để hắn thấy được sự mạnh mẽ và quyến rũ của ta.
Bỗng nhiên, cô nương rơi xuống nước ngày hôm đó lại tìm đến ta.