Ý niệm Tri Hạ - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-08-11 11:06:28
Lượt xem: 2,441
3
Cô nương ấy khách khí mời ta vào nhà: "Đa tạ ân nhân đã cứu mạng, thật không ngờ tỷ tỷ biết bơi lội, thật tài giỏi."
"Không như ta, từ nhỏ đã được nuông chiều trong nhà, cha mẹ không cho phép ta học những thứ đó. Họ nói rằng đó là việc của những người hạ đẳng..."
"Ai da, ta lại nói linh tinh rồi."
Nàng nhẹ nhàng dùng khăn tay che miệng: "Muội muội không có ý nói tỷ tỷ là người hạ đẳng đâu, tỷ tỷ tuyệt đối đừng hiểu lầm đó."
Ta ngơ ngác: "Ta không hiểu lầm đâu, rơi xuống sông suýt c.h.ế.t là ngươi chứ có phải ta đâu."
Nàng dường như bị nghẹn lời, ta còn chưa kịp nhìn rõ thì nàng đã cười kéo tay ta:
"Tỷ tỷ à, Lục công tử là người có tài lớn, sau này sẽ trở thành đại học giả. Hắn cần một nữ tử bên cạnh có thể giúp sức cho hắn."
"Tỷ tỷ có hiểu ý ta không?"
Ta nhìn sang đĩa bánh đường trắng bên cạnh, nhưng tay lại bị nàng giữ chặt, nhìn thấy mà không ăn được, ta sốt ruột gật đầu liên tục: "Hiểu, hiểu rồi!"
Nàng bất ngờ buông tay ta ra, nở một nụ cười: "Vậy tỷ tỷ, sau này xin hãy tránh xa Lục công tử ra một chút."
Hai cái bánh đường trắng xuống bụng, ta mãn nguyện nheo mắt.
"Tại sao ta phải tránh xa hắn? Lục tú tài đâu có bệnh."
"À đúng rồi, lần trước hình như người có bệnh là ngươi. Thế nào rồi, ngươi đã khỏi chưa?"
Thấy sắc mặt nàng lại đỏ bừng, ta bắt đầu lo lắng: "Ngươi trông có vẻ bệnh nặng hơn rồi đấy!"
Khi bị đuổi ra ngoài, ta vẫn kiên nhẫn khuyên bảo: "Cô nương, đừng tiếc tiền bạc mà không đi chữa bệnh. Trong sơn trại của ta có một bà lão, trên người nổi lên một mảng đỏ, không chịu đi khám bệnh, ngươi đoán xem sau đó thế nào?"
"Ôi dào—— toàn bộ đều mưng mủ hết rồi!"
Cánh cửa sau lưng ta bị đóng sầm lại.
Ngẩng đầu lên, ta bất ngờ chạm phải Lục Tuấn.
Hắn có vẻ hơi lúng túng: "Ta, ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây. Nàng không bị ai ức h.i.ế.p chứ?"
Ta ngẫm nghĩ một lát, đếm đếm đầu ngón tay: "Nàng ta đầu tiên khen ngợi ta, sau đó quan tâm đến ngươi, rồi sau đó... có vẻ như nàng ấy phát bệnh."
Lục Tuấn thông minh cũng không khỏi bối rối: "Phát bệnh?"
Ta gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy, ta nói ta không muốn xa ngươi, nàng ấy liền đỏ mặt tía tai. Thật kỳ lạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/y-niem-tri-ha/phan-2.html.]
"Ôi dào—— sáng sớm đã gọi ta đến đây, vậy mà chẳng mời ta nổi một bữa sáng. Nhà địa chủ mà lại keo kiệt đến thế!"
Chẳng hiểu sao, ta cảm thấy tâm trạng của Lục Tuấn khá tốt.
Ta xoa xoa bụng, dò hỏi: "Vậy ngươi mời ta ăn cơm nhé?"
"Được."
"Mời ta ăn gà nướng ở Tụ Hương Lâu được chứ?"
"Được."
Ta được đà lấn tới: "Vậy ngươi đồng ý với lời đề nghị trước đây của ta nhé?"
Mặt hắn lập tức đen như đáy nồi: "Phương Tri Hạ!"
4
Ta vốn không trông mong hắn sẽ đồng ý.
Dù sao thì bị từ chối cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc hắn mời ta ăn gà nướng.
Ta xoa xoa cái bụng no nê, thong thả đi đến tiêu cục để tiêu thực, tiện thể xem có thư từ gì của sơn trại gửi đến không.
"Cái gì?! Cha ta nói sẽ truyền vị cho cái tên Phương Viễn kia?"
Ta nghe được tin này, chiếc bánh đường trắng trong tay cũng mất đi vị ngon:
"Ta là đứa con gái duy nhất của ông ấy, vậy mà ông ấy lại muốn truyền vị cho người khác?!"
"Các ngươi không nhầm đấy chứ?"
Người trong tiêu cục xoa xoa đôi tai bị ta la to đến tê dại: "Không nhầm đâu, người đưa tin nói rằng, nếu có một cô nương cầm đùi gà hoặc bánh đường trắng đến, thì báo cho cô ấy biết, nếu trong vòng một năm không hoàn thành ước định, sẽ chuyển giao vị trí cho một người tên là Phương Viễn."
Chiếc bánh đường trắng trong tay ta rơi xuống đất.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Không——"
Cả bầu trời như sụp đổ trước mắt ta.
Ta ôm đầu kêu lên: "Cha thật sự muốn thế sao?!"
Ta lao ra chợ, ánh mắt chăm chú soi xét từng người nam nhân đi ngang qua.
Nếu Lục Tuấn không đồng ý, thì ta sẽ tìm người khác.
Có một đứa con, việc này không thể chậm trễ!