Ý niệm Tri Hạ - Phần 11
Cập nhật lúc: 2024-08-11 11:11:03
Lượt xem: 2,394
22 (Góc nhìn của Lục Tuấn)
Ở trấn Thất Tiên xuất hiện một cô nương kỳ lạ.
Người ta đồn khắp nơi rằng nàng ấy cư xử thô lỗ, không giống nữ nhi.
Lục Tuấn nghe rồi, liền quan sát kỹ, phát hiện nàng thích ăn đùi gà, thích cười ha ha đến ngoác cả miệng.
Quay đi là quên ngay.
Cho đến một ngày, cô nương đùi gà chặn trước mặt hắn: "Lục tú tài, ngươi có thể đồng ý giúp ta một việc không?"
Lục Tuấn nghĩ người này chắc hẳn đầu óc có vấn đề, liền tránh qua một bên mà đi.
Ai ngờ người này không hiểu hai chữ "liêm sỉ," ngày nào cũng ngồi đợi.
Suốt ba tháng trời.
Lục Tuấn không chịu nổi nữa, nghĩ rằng ngày mai nhất định phải nói rõ với nàng.
Nhưng rồi ngày hôm sau cũng chẳng nói ra được, cô nương cười ngây thơ vui vẻ quá, hắn thực sự không thể nói lời khó nghe.
Cuối cùng chỉ nói được một câu: "Xin giữ tự trọng."
Khi tỳ nữ nhà họ Hà đến cầu cứu, Lục Tuấn đã hiểu rõ ý đồ của họ.
Nhưng tiểu thư nhà họ Hà thực sự gặp nguy hiểm, nếu hắn không cứu...
Kỳ thực tính mạng của tiểu thư nhà họ Hà cũng chẳng liên quan gì đến hắn cả.
Chỉ là nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, danh tiếng của hắn sẽ bị tổn hại, ảnh hưởng đến con đường làm quan sau này.
Đang lúc hắn cởi áo ngoài, chuẩn bị nhảy xuống nước, thì cô nương kia xuất hiện.
Với đầu đầy cỏ dại, nàng đã cứu người lên.
Từ đó, ánh mắt của hắn bắt đầu không tự chủ mà dõi theo nàng.
Hắn mang cho nàng món bánh đường trắng mà nàng thích nhất, cũng lo lắng rằng nàng có bị người ta bắt nạt hay không.
Hắn cảm thấy bực bội vì nàng luôn nói những lời khiến người ta không thể chống đỡ được.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nhưng khi được nàng che chở phía sau, trong lòng lại ấm áp đến lạ thường.
Không muốn nhìn thấy nàng buồn, hắn không tự chủ mà bắt đầu muốn chăm sóc nàng.
Lục Tuấn từ nhỏ đã không có cha mẹ, chưa từng có ai nói với hắn tại sao lại như vậy.
Nhưng từ những lời nói vặt vãnh của đồng môn, hắn hiểu rằng, có lẽ...
Đó chính là tình yêu.
Phương Tri Hạ là một cô nương tốt đẹp như vậy.
Không ai có thể vui vẻ, nhiệt thành hơn nàng.
Nàng mạnh mẽ xé toạc trái tim lạnh lẽo của hắn, mở ra một vết nứt.
Trong lúc hôn mê vì cảm lạnh và sốt cao, hắn nghe nàng không ngừng khích lệ hắn, từng lần từng lần cho hắn uống thuốc, uống nước.
Hắn nghĩ, mình cũng đã có một gia đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/y-niem-tri-ha/phan-11.html.]
23 (Góc nhìn của Lục Tuấn)
Chỉ là không ngờ Hà tiểu thư vẫn bám riết không buông.
Nàng ta đã mua chuộc đồng hương, bỏ thuốc vào rượu khi hắn đến bái Khổng Thánh.
"Lục tướng công, bây giờ đã đến giờ giới nghiêm, nếu ngươi không giải dược sẽ mất mạng. Chỉ cần ngươi đồng ý cưới ta, ta sẽ cùng ngươi…"
Lục Tuấn đẩy mạnh nàng ta ra.
Cái quái gì chứ!
Dù có c.h.ế.t tại chỗ này, hắn cũng sẽ không thỏa hiệp.
Thi Hương mà thôi, đâu phải không đợi được.
Nhưng khi Phương Tri Hạ lao đến, hắn không thể kiềm chế được nữa.
Sự kiên định mà hắn hằng tự hào liền tan vỡ.
Hắn nhận ra mình không thể đẩy nàng ra, thậm chí tay chân như mất kiểm soát mà muốn tiến gần đến nàng hơn.
Nàng nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ: "Lục Tuấn, ta muốn có một đứa con."
Hắn nghĩ, dù là thần tiên cũng không thoát khỏi tình cảnh này.
Sau này, hắn nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.
Chỉ là về sau, Phương Tri Hạ lại biến mất không thấy tung tích.
Hắn mãn nguyện trở về nhà.
Chờ đợi hắn chỉ là một cây trâm bạc.
Hắn chìm đắm trong u mê suốt nhiều ngày.
Khi vào cung, hắn mới nhớ ra.
Hắn đã hứa rằng sẽ lấy được chức Trạng Nguyên về để cưới nàng.
24 (Góc nhìn của Lục Tuấn)
Đạt được Trạng Nguyên, từ chối công chúa, bị đày đến khu vực biên giới làm tri huyện.
Năm năm trôi qua, hắn vẫn chưa tìm thấy tung tích của nàng.
Hoàng thượng đã nguôi giận, thấy hắn có làm tốt trong cương vị của mình, liền hỏi hắn có nguyện ý cưới công chúa không.
Hắn vẫn kiên quyết từ chối: "Thần đã có hôn thê."
Thế là lại bị đày đến một vùng đất xa xôi khác.
Nơi đó sơn tặc hoành hành, dân chúng lầm than.
Để trừ khử bọn cướp, hắn đã lấy thân mình làm mồi, cố ý bị bắt trên đường nhận chức.
Không ngờ, hắn lại gặp được người mà mình ngày đêm mong nhớ.
"Phương Tri Hạ, nàng dám động thử xem!"
(Toàn văn hoàn)