Ý niệm Tri Hạ - Phần 10
Cập nhật lúc: 2024-08-11 11:10:49
Lượt xem: 1,053
20
May mắn là cứu hộ kịp thời, toàn bộ người trong Thanh Phong Trại đều được an toàn di tản.
Ta thở phào nhẹ nhõm, quay lại thấy Lục Tuấn đang nghiêm mặt.
Lại nữa, hắn lại giận rồi.
"Chúng ta đã có con rồi, tại sao nàng còn không chịu gả cho ta?"
Ta nhất thời cứng họng.
Từ nhỏ, cha đã dạy ta.
Kết hôn là vì hai bên yêu thương nhau.
Không thể vì những thứ khác, chẳng hạn như gia thế, tiền tài, quyền lực.
Thậm chí là vì con cái.
Ta hỏi hắn: "Ngươi thật lòng yêu ta sao?"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hắn ấp úng, mặt lúc đỏ lúc trắng, cũng không nói rõ ràng.
Cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: "Năm năm trước ta đã nói rồi, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng."
Ta thất vọng cúi đầu: "Vậy thì chúng ta cũng không thể kết hôn."
Ngồi xổm trên bậc thềm ngoài sân.
Ta thở dài: "Hầy…"
Vãn Vãn cũng ngồi xổm bên cạnh, cùng thở dài theo: "Hầy…"
Ta nhìn đứa trẻ bên chân, không nói nên lời: "Con thở dài cái gì, hắn đâu có giận con, còn mua cho con váy đẹp nữa mà."
Đứa trẻ tiến đến, ghé sát mặt ta, thì thầm: "Cha nói, đợi nương gả cho cha, cha sẽ mua cho nương chiếc váy đẹp nhất."
Ta hừ một tiếng: "Ta không thèm gả cho hắn đâu. Còn nữa, ai nói hắn là cha con hả? Đồ tiểu gia hỏa không biết ơn!"
Đôi mắt của bé con xoay tròn: "Vậy con giả vờ gọi hắn là cha, rồi lấy tiền của hắn đem cho nương tiêu…"
Trong lòng ta cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Nó giơ một xiên kẹo hồ lô lên: "Nương~ nương ăn một miếng đi, ăn một miếng sẽ vui vẻ hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/y-niem-tri-ha/phan-10.html.]
Ta cắn một miếng lớn.
Bé con giơ chiếc xiên chỉ còn lại một quả táo tàu, mắt rưng rưng: "Huhu nương xấu quá—"
Lục Tuấn dường như có mắt nhìn xuyên thấu, từ trong thư phòng lên tiếng: "Phương Tri Hạ, nàng đã lớn rồi, sao lại còn bắt nạt Vãn Vãn!"
"Phạt nàng chép *Bách Gia Tính* một lần."
Vãn Vãn lại chạy vào thư phòng, nước mắt còn chưa khô đã bắt đầu cầu xin: "Cha~ nương không bắt nạt con~"
Cha con hai người thì thầm với nhau.
Quả táo tàu trong miệng ngọt ngào vô cùng.
21
"Nương ơi—"
"Nương mau về đi—cha bị ngã rồi—"
Ta đang dạo phố, thì Vãn Vãn dẫn theo gia đinh vội vã đến tìm ta, nói rằng Lục Tuấn bị ngã.
Vãn Vãn còn nhỏ, cũng không nói rõ được tình hình, ta liền vội vàng chạy về nhà.
Ai ngờ vừa đẩy cửa ra, thì một trận hoa rơi lả tả.
Lục Tuấn mặc áo gấm, đội mũ quan, ngồi giữa đám hoa tươi ngát hương, tay gảy đàn, miệng ngâm nga:
"Có một giai nhân, gặp rồi không thể quên."
"Một ngày không gặp, nhớ nhung đến cuồng si."
Khi khúc *Phượng cầu hoàng* kết thúc, Vãn Vãn bước tới, cùng Lục Tuấn dắt tay nhau đến trước mặt ta.
"Tri Hạ, gả cho ta nhé."
"Nương, gả cho cha đi mà~"
Hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc trâm bạc, chính là chiếc trâm ta để lại năm năm trước.
"Trâm cài tóc, tặng thê tử."
"Từ đầu đến cuối, người ta yêu chỉ có mình nàng."
"Tri Hạ, gả cho ta nhé."
"Được."