YÊU CẬU NHƯ YÊU SINH MỆNH - Chương 06
Cập nhật lúc: 2024-10-15 19:49:43
Lượt xem: 298
10.
Còn lại ba mươi phút nữa là hôn lễ bắt đầu.
Hình như đã muộn đến không thể muộn hơn được nữa rồi.
Tôi không biết mình đã làm sao mà có thể cười được, cứ thế bật cười một cách vô duyên vô cớ.
【Không muộn đâu, vẫn kịp để nói lời chúc mừng cậu mà.】
Bùi Sầm đứng c.h.ế.t lặng, mọi lời nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Còn tôi bỗng dưng trở nên nói nhiều hơn bao giờ hết.
【Phải là tớ xin lỗi mới đúng, tớ quên mất là chưa mang quà đến cho hai người.】
【À đúng rồi, còn có chiếc vòng ngọc nữa, chiếc vòng mà phải tặng cho con dâu nhà họ Bùi, tớ không thể giữ được nữa, trả lại cho cậu.】
Tôi cúi đầu, định lục tìm chiếc vòng ngọc trong túi xách của mình, nhưng lại phát hiện trên người mình không có bất cứ thứ gì.
【Túi của tớ đâu rồi, sao lại biến mất thế này?】
Tôi hoảng loạn lục lọi khắp nơi, mắt đã sắp rơi lệ vì lo lắng.
【Tớ luôn mang nó bên người, sao có thể không tìm thấy được chứ. chắc chắn nó ở đây thôi…】
Khi tôi định chạy ra ngoài để lục thùng rác trong hành lang, Bùi Sầm đã kéo tay tôi lại.
【Thời Tuệ】
Như bị điện giật, tôi phản ứng tức thì, mạnh mẽ giật tay ra khỏi tay cậu ấy.
Lần này, đến lượt tôi không dám nhìn vào mặt cậu ấy.
Tôi vội vàng lùi lại hai bước.
【Chắc chắn là tớ để quên ở đâu trong khách sạn, tớ… tớ phải đi tìm.】
Tôi quay người lại, bước đi loạng choạng chạy về phía sau.
【Thời Tuệ!】
Bùi Sầm gọi tên tôi từ đằng sau.
Nhưng cậu ấy không đuổi theo.
Bởi vì cánh cửa phòng đã mở, có người gọi cậu ấy:
【Bùi Sầm, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta…】
11.
Tôi lao vào lối thoát hiểm, tiếng động bên ngoài hành lang đã không còn nghe thấy nữa.
Tôi cứ chạy, chạy mãi, hoảng loạn mà không biết mình đang đi đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-cau-nhu-yeu-sinh-menh/chuong-06.html.]
Không biết đã chạy bao lâu, tôi vấp ngã, lăn xuống cầu thang, dừng lại ở một góc của bậc thang.
Lòng bàn tay rách, cánh tay bầm tím, đầu gối chảy máu…
Tôi chậm chạp ngồi quỳ xuống đất, ôm lấy tay mình, lẩm bẩm:
【Bùi Sầm, tớ đau quá.】
Một bàn tay thô ráp, ấm áp nắm lấy lòng bàn tay tôi, và trên đầu vang lên giọng trách móc đầy xót xa của Bùi Sầm:
【Đồ ngốc , cậu chạy cái gì?】
Cậu ấy cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên lòng bàn tay tôi, động tác dịu dàng, nhưng lời nói lại cứng rắn:
【Chỉ là một cái vòng ngọc rẻ rách thôi, mất thì mất, ai thèm chứ.】
【Chỉ cần tớ còn sống, ai dám bắt nạt cậu, tớ sẽ chống lưng cho cậu. Cậu sợ cái gì?】
【Tớ không có ở bên cạnh, không thể giúp cậu lau nước mắt, cậu không được khóc!】
Tôi ngẩng đầu lên, định phản bác: 【Tớ đâu có khóc…】
Nhưng khi nhìn thấy cầu thang trống vắng, tôi đột nhiên sững lại.
Lòng bàn tay vẫn đầy bụi bẩn, chỉ khác là có thêm vài vệt nước.
Tôi đưa tay lên lau mặt, lau đến mức hai tay đều ướt đẫm cả.
Nước mắt kìm nén suốt năm năm trời, như dòng lũ vỡ bờ, trào ra không kiểm soát.
Lồng n.g.ự.c đau nhói, đau đến mức khiến răng tôi phát run, va vào nhau lập cập, rồi tôi ho ra một ngụm máu.
Suốt năm năm qua, tôi đã tiễn biệt ba mình, chia tay mẹ, một thân một mình bước đi trong cô quạnh nơi đất khách quê người.
Mang trên mình bao gánh nặng, chỉ còn dựa vào một suy nghĩ để tiếp tục sống — Bùi Sầm đang chờ tôi.
Sao cậu ấy có thể, không đợi tôi chứ?
【Hôm nay là ngày cưới của cậu, tớ không được khóc.】
Tôi vừa khóc vừa cười, tự lau nước mắt, vừa tự nhủ một mình.
Không ngờ đã có ai đó bước đến sau lưng, nhẹ nhàng đưa cho tôi một tấm voan trắng :
【Xin lỗi, cậu vẫn ổn chứ?】
Đó là tấm voan cưới của cô dâu.
12.
Tôi ngước nhìn theo tấm voan cưới.
Và đụng phải một gương mặt rạng rỡ như ánh nắng.
Đôi mày cong như vầng trăng, đôi mắt trong veo như quả hạnh, dù không cần lớp trang điểm của cô dâu, vẫn đủ ngọt ngào và xinh đẹp.