Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Yêu đương với cậu của tình địch - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-08 03:06:09
Lượt xem: 697

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía tôi.

Thẩm Tây Tây tức giận trừng mắt nhìn tôi, nghĩ rằng tôi không dám đánh cô ta.

Thậm chí Tần Thư Dương tiến lên khuyên can: "Dịch Thương, sao cậu lại bênh người ngoài? Tây Tây còn nhỏ…"

Hắn ta còn chưa nói xong, một tiếng “bốp” vang lên. Mặt Thẩm Tây Tây lệch sang một bên, còn in rõ vết tát đó, thậm chí môi cũng bị rách.

Tôi lắc lắc cổ tay, trong sự ngơ ngác của tất cả mọi người, tôi nói với Tưởng Dịch Thương: "Tay em đau.”

Tưởng Dịch Thương cúi đầu thổi tay cho tôi, sau đó lấy mấy viên đá trên bàn, bọc trong một chiếc khăn vuông rồi đặt vào tay tôi, hoàn toàn không để ý đến đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Tây Tây.

“Rầm.”

Đồ đạc trên bàn lại bị Thẩm Tây Tây hất xuống sàn, bát đĩa rơi vãi khắp nơi.

"Lâm Tinh Miên, tôi không biết cô cho cậu tôi bùa mê thuốc lú gì, nhưng tôi nói cho cô biết, tôi có thể cướp được Tần Thư Dương, sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ khiến cậu vứt bỏ cô !"

Tôi đưa tay ra, nắm chặt ngón tay với Tưởng Dịch Thương, “Vậy thì cô phải nhanh lên, nếu không Tết đến tôi lì xì cho con cháu trong nhà lại không có phần của cô, lúc đó đừng nói tôi thiên vị.”

Nói xong, tôi nhếch môi, nhấn giọng, nói: “Cháu gái.”

Cô ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tưởng Dịch Thương, cô ta chỉ dám trừng mắt với tôi rồi chạy ra ngoài.

Tần Thư Dương theo sát phía sau.

Bữa tiệc sinh nhật đang vui vẻ bỗng chốc trở thành một mớ hỗn độn.

Tưởng Dịch Thương giơ bàn tay tôi đang nắm lên, nói thầm với riêng tôi: “Không phải em nói nửa giờ sao? Em đã quá hạn mười phút rồi, chưa tính đến lúc đầu cũng không nói gì về việc nắm tay. Lâm Tinh Miên, em lợi dụng tôi!"

Tôi xấu hổ, đang định buông ra, lại bị Tưởng Dịch Thượng nắm chặt: "Giỏi nắm tay người khác nhỉ? Tôi phải nắm lại mới được.”

Nói xong, anh ta siết c.h.ặ.t t.a.y tôi một cách tự nhiên: “Tôi không còn bánh sinh nhật rồi, em phải nghĩ cách đền bù cho tôi!”

Tôi muốn mua một chiếc bánh để đền bù, nhưng nhìn đồng hồ thấy lúc này tất cả các tiệm bánh đều đóng cửa nên đề nghị đến nhà tôi, tôi nấu mì trường thọ cho anh.

Tưởng Dịch Thương đồng ý.

Chúng tôi  tạm biệt các anh em của Tưởng Dịch Thương rồi về nhà tôi.

Ai ngờ, chưa đi được bao xa, tôi nhìn thấy Thẩm Tây Tây đang khóc ở công viên đối diện, Tần Thư Dương bên cạnh lo lắng như đứng trên đống lửa, cố gắng dỗ dành cô ta, dùng áo của mình lau nước mắt cho cô ta. Không biết sau đó anh ta nói gì, Thẩm Tây Tây vừa khóc vừa cười, anh ta ngồi xổm xuống cõng cô ta lên lưng.

Cảm xúc của tôi lẫn lộn, người đó từng nói rằng cho dù tôi giận vì lý do gì đi chăng nữa thì anh ấy cũng sẽ tìm ra cả trăm cách để dỗ tôi. Cuối cùng, đôi mắt ấy không nhìn thấy sự uất ức của tôi nữa, cả tâm trí lẫn đôi mắt chỉ có người khác.

Tấm lưng từng cõng tôi cũng không còn thuộc về tôi nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-duong-voi-cau-cua-tinh-dich/chuong-10.html.]

Lời hứa, cuối cùng cũng không chịu nổi thử thách.

Tưởng Dịch Thương véo má tôi nói: "Lâm Tinh Miên, em sắp khóc à?"

Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.

"Không thể nào. Loại người như vậy không xứng."

Tôi biết lúc này mắt tôi chắc chắn đang đỏ hoe. Khi nhìn thấy người mà tôi đã thích suốt 5 năm trao sự quan tâm và tình yêu đã từng dành cho tôi  cho cô gái khác,vỏ bọc bình tĩnh của tôi đã vỡ vụn hoàn toàn.

Ánh mắt Tần Thư Dương chợt lướt qua, tôi hoảng sợ vùi đầu vào n.g.ự.c Tưởng Dịch Thương, sợ anh ta nhìn thấy dáng vẻ này của tôi.

Mặc dù tôi bị tổn thương nhưng khí thế nhất định không được thua.

Cơ thể Tưởng Dịch Thương cứng đờ, sau đó anh ta sờ đầu tôi, hỏi một câu kỳ lạ: “Nếu em buồn như vậy, tôi cướp lại Tần Thư Dương cho em nhé?”

“Ai thèm nhặt tiền đã dính phân chứ? Tôi không còn thích anh ta nữa, chỉ tiếc cho 5 năm qua của tôi thôi.”

"Thật?"

"Thật."

Tưởng Dịch Thương thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ kiếp, tôi sợ muốn c.h.ế.t. Tôi nghĩ em sẽ thực sự đồng ý. Tôi còn muốn tự tát vào mặt mình một cái!"

Tôi không nhịn được cười, dường như tâm trạng cũng được xoa dịu bớt, tò mò hỏi: "Tưởng Dịch Thương, sao anh lại giúp đỡ người ngoài như tôi? Thẩm Tây Tây không phải là cháu gái của anh sao? Tôi đánh cô ta, anh không xót sao?”

"Cô ta đáng bị đánh! Ai bảo cô ta làm em khó chịu!"

“Thời buổi này dám táo tợn cướp bạn trai của người khác mà không bị túm tóc, không bị cào mặt, tôi thấy em cũng giống Phật sống lắm.”

"Hơn nữa, ở với tôi, cho dù Thiên Vương tới,cũng không thể bắt nạt em!"

Nghe vậy, tim tôi bất giác đập nhanh hơn hai nhịp.

Không một cô gái nào có thể chịu đựng được sự thiên vị vô điều kiện.

Tưởng Dịch Thương nói tiếp: "Cách tốt nhất để quên đi một người là bước vào một mối quan hệ mới. Lâm Tinh, em vừa ôm vừa nắm tay tôi, nhìn cũng thuận tay phết. Hay là em suy nghĩ một chút, biến giả thành thật luôn?"

Tôi ngạc nhiên ngẩng lên.

Đây là tỏ tình sao?

Tưởng Dịch Thương nghiêm túc nhìn tôi: “Em trêu đùa tình cảm cũng được, coi tôi như công cụ chuyển tiếp cũng được, tình cảm và cơ thể của tôi mặc em chơi đùa, tôi sẽ không tức giận."

Khi tôi nhắc đến cơ thể, cơ bụng 8 múi mà tôi nhìn thấy vào ngày xăm hình cho anh ấy chợt hiện lên trong đầu tôi.

Cường tráng, mạnh mẽ...

Mặt tôi không tự chủ được, đỏ bừng.

Loading...