Yểu Yểu Chung Thanh Vãn - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-11-13 14:50:42
Lượt xem: 1,171
Dường như ta hoàn toàn không để chuyện này vào lòng.
Khẽ liếc Trầm Giáng Tuyết, ta mỉm cười nhẹ nhàng nói:
"Nếu tỷ tỷ muốn ta múa kiếm, cũng không phải là không thể, nhưng nếu muốn kích thích một chút, chi bằng thêm chút phần mạo hiểm."
"Kiếm vũ của muội chỉ thiếu một cọc gỗ làm hình nhân, tỷ tỷ chẳng ngại thì làm cọc cho ta diễn thêm phần hứng khởi, được không?"
Ta cười thoải mái.
Ánh mắt sắc bén được giấu sau vẻ mặt chân thành.
"Yên tâm đi tỷ tỷ, kiếm pháp của muội rất chuẩn, đảm bảo sẽ không đ.â.m trúng người tỷ đâu."
Muốn kéo ta xuống nước? Thủ đoạn này đâu chỉ có mình nàng ta biết dùng.
Cả đại điện im phăng phắc.
Một tiếng cười khúc khích đột ngột vang lên, mọi người đều kinh ngạc.
Ai lại thiếu mắt nhìn mà còn cười vào lúc này vậy chứ?
Ồ, thì ra là Quý Kỳ Ngôn, vậy thì không sao.
Sắc mặt của Trầm Giáng Tuyết lập tức đỏ bừng.
Nhớ lại lần trước chỉ một động tác đơn giản của ta đã khiến nàng ta suýt ngã, nàng co rụt cổ lại, vội vàng tìm lý do thoái thác.
"Dạo gần đây ta bận rộn chăm sóc tiểu Công chúa, e là tinh thần không được tốt, không giúp được muội muội."
"Vậy sao tỷ tỷ không nói sớm."
Ta không khách sáo ngẩng đầu: "Thế thì muội đây cũng tinh thần không tốt, không thể múa góp vui rồi."
Ánh mắt trêu chọc của Hoàng hậu dừng lại trên người ta.
Trầm Giáng Tuyết tức đến bật cười, kiêu căng nói:
"Ta gần đây bận chăm sóc tiểu Công chúa ngày đêm nên mới mệt mỏi thế."
"Thế còn muội muội đây, vì sao lại nói là tinh thần không tốt?"
Ta đặt tay lên bụng, thản nhiên đáp:
"Có lẽ do long chủng trong bụng ta hơi nghịch ngợm."
Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều biến đổi.
Vẻ mặt của Trầm Giáng Tuyết như nuốt phải một con ruồi.
Nàng ta đã hầu Quý Kỳ Ngôn từ thuở hắn còn chưa lên ngôi, đến nay vẫn chưa thể có thai.
Còn ta mới chỉ hơn tháng mà sao có thể mang thai được?
Nàng lập tức viện cớ quan tâm, sai Thái y đến bắt mạch ngay tại chỗ.
"Vi thần chúc mừng Hoàng thượng!"
"Thuần phi nương nương đích thực đã mang thai được hai tháng, mạch tượng ổn định, chắc chắn là một Hoàng tử khỏe mạnh."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-yeu-chung-thanh-van/chuong-19.html.]
Lời của Thái y như một cú đập mạnh vào mặt những kẻ vừa cười nhạo ta khi nãy.
Đặc biệt là Trầm Giáng Tuyết.
Nàng cúi đầu ngồi đó, không dám ngẩng lên.
Dù vẫn cố giữ vẻ mặt nghiêm trang, miệng khẽ chúc mừng, nhưng chẳng thể che giấu được sự thất bại trước những ánh nhìn chế giễu xung quanh, không cách nào ngẩng cao đầu nổi.
Mạc Thư Khiêm đứng ngoài điện thoáng cười khổ.
Chợt nghĩ đến điều gì, nhanh chóng tính nhẩm lại ngày tháng trong đầu.
Xác nhận xong, hắn mừng rỡ như điên, ánh mắt từ ghen tị chuyển thành chế giễu khi nhìn Quý Kỳ Ngôn.
Rồi cúi đầu, ánh mắt yêu thương dịu dàng nhìn vào bụng ta, tựa như một người sắp làm cha.
Đôi mày của Hoàng hậu hơi nhíu lại, ánh lên vẻ khó chịu.
Thái hậu đang quan tâm hỏi han, bỗng một làn hương lướt qua.
Giữa khung cảnh quay cuồng, ta bị Quý Kỳ Ngôn ôm ngang trước mặt mọi người.
"Hoàng ngạch nương, chuyện liên quan đến Hoàng tử nên không thể qua loa, trẫm sẽ đưa Thuần phi đi kiểm tra thêm cho cẩn thận."
Nói rồi, hắn ôm chặt lấy ta, còn khoe khoang mà nhấc lên vài cái.
Không thèm để ý ánh mắt xung quanh, hắn hiên ngang bước ra khỏi điện Lâm Hoa.
Toàn bộ tâm trí của hắn đều đặt lên người ta, hoàn toàn quên mất mục đích hôm nay hắn đến đây.
Kề bên tai, hắn nghiến răng mà nói:
"Tiểu yêu tinh vô lương tâm, trẫm ngày nào cũng đi ngang qua cửa cung Vị Ương, vậy mà nàng lại tàn nhẫn đến thế, chưa từng gọi trẫm vào."
Miệng thì nói lòng đau khổ, nhưng trong mắt không hề có chút trách móc, nụ cười càng không sao giấu nổi.
Ta mệt mỏi, khẽ đẩy n.g.ự.c hắn, giọng nũng nịu, cố tình để âm thanh vừa đủ lọt vào tai Trầm Giáng Tuyết:
"Chẳng qua là sức khỏe Hoàng thượng quá tốt, thần thiếp sợ ảnh hưởng đến Hoàng tử trong bụng thôi."
Từng lời nói đều nhắm thẳng vào nỗi đau của Trầm Giáng Tuyết, hóa thành vô số mũi dao, từng nhát đ.â.m sâu vào tim nàng, còn khó chịu hơn bị c.h.é.m một nhát.
Đầu xuân tiết trời vừa ấm lại còn se lạnh, thật khó lòng chịu đựng.
Sáng sớm ta đã dậy đi dạo trong ngự hoa viên.
Đi mãi, lại đến trước cửa cung Vĩnh Xuân.
Đến không đúng lúc rồi, có vài Tài nhân mới tiến cung đang ngồi trong điện.
Trầm Giáng Tuyết tỏ vẻ khó chịu: "Thuần phi thật là tao nhã."
"Ngự hoa viên cách cung Vĩnh Xuân xa như vậy, sao có thể đi mãi mà đến tận đây!"
Thời gian gần đây nàng ta ở ẩn, nhìn thấy ta từ xa là quay đầu chạy, chẳng cho ta lấy một cơ hội để gài bẫy.
Nhưng nàng nào biết, cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng.
Ta ở lại cung Vĩnh Xuân uống trà thật lâu, không cho các Tài nhân rời đi.