Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Yểu Yểu Chung Thanh Vãn - Chương 25

Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:50:53
Lượt xem: 1,441

Có người biết chuyện tiết lộ, rằng Hoàng đế phế hậu chỉ vì yêu phi Chung thị đã c.h.ế.t trong tay Hoàng hậu.

Tin tức này do sư thúc dò la được, người khẽ thở dài:

"Nghe nói bệnh cũ của Hoàng thượng tái phát, không cách nào dứt ra được. Mỗi đêm về khuya, thường nhắc lại những ngày còn ở bên Thuần phi."

Thuần phi ư?

Ta khẽ kéo rèm trúc, che đi ánh sáng chói mắt bên ngoài.

Chỉ cảm thấy hai chữ này cũng giống như ánh sáng lóa mắt kia, xa xôi mà không thể chạm đến.

Từ lúc ta bắt đầu cho mèo ăn trong lãnh cung, chính là khi ta âm thầm tính toán để tiếp cận hắn.

Ta tìm hiểu sở thích của hắn, cố ý tỏ ra yếu đuối.

Lúc gần lúc xa, khiến hắn bận tâm mà chẳng yên lòng.

Dùng chính những thủ đoạn này, ta khiến hắn sinh ra quyết tâm không thể thiếu ta.

Có lẽ Quý Kỳ Ngôn từng thật lòng với ta, nhưng rốt cuộc, ta cũng chỉ là một quân cờ trong tay hắn.

Cái gì gọi là tình, là ái.

Chẳng qua hắn mượn danh nghĩa si tình để trừ bỏ phe phái của Hoàng hậu mà thôi.

Sư thúc gác chân dài lên, nằm uể oải trên ghế mây.

Tay cầm một bình Xuân Phong Túy, nhấp từng ngụm.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Sư điệt à, ngươi thấy đó, ta giúp ngươi báo thù, giúp ngươi toàn thây mà rút lui."

Ông bật dậy khỏi ghế, hai tay ôm má làm ra vẻ van xin.

"Thế... tối nay ngươi có thể rửa bát giúp ta không?"

Ở cung Vĩnh Xuân, ta cố ý chọc giận cung nữ chưởng sự mới có cơ hội đến phòng chứa củi gặp sư thúc đàm luận.

Ngày Thúy Liễu bị dội nước nóng chết, người đứng ngoài tường dùng đá ném vào con mèo chính là ông.

Khi Vương ma ma hại ta, kẻ tráo đổi d.a.o và thuốc độc cũng chính là sư thúc.

Thậm chí ngay cả thuật sĩ do Thái y giới thiệu cũng là ông an bài.

Vì không muốn rửa bát, sư thúc bất chấp tất cả, chắp tay làm bộ dễ thương xin giúp đỡ.

Ta đặt hóa đơn từ quán rượu lên bàn, chẳng ngẩng đầu mà đấu khẩu với sư thúc:

"Sư thúc à, nếu chỉ có một hạt đậu phộng, chắc người cũng không say đến mức này đâu."

Năm ấy ông vì hai lượng bạc mà cá cược ta không thể lừa được tỷ tỷ.

Đã cá cược thì phải nhận thua, bát này ông rửa là cái chắc.

Có người khẽ gõ cửa, một người đàn ông cụt tay dắt một con ngựa gầy đứng trước mặt ta.

"Xin hỏi chủ quán, có từng thấy cô nương này không?"

Ánh nắng cuối hạ chiếu lên đường nét góc cạnh của Mạc Thư Khiêm, khiến khuôn mặt hắn thêm phần phong trần.

Hắn mặc áo vải thô, đôi giày chiến rách nát đã lộ cả lỗ.

Tấm lụa vẽ hình ta lại được hắn gìn giữ cẩn thận, như thể đó là bảo vật duy nhất hắn trân quý.

Ta mờ mịt lắc đầu: "Chưa từng gặp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-yeu-chung-thanh-van/chuong-25.html.]

Ta quay mặt đi, không mảy may giật mình, không chút xót thương.

Sau khi rời cung, ta đã thay hình đổi dạng.

Dù là người thân thiết nhất cũng không thể nhận ra bóng dáng xưa kia của ta.

Đáp án này hắn đã nghe hàng trăm lần, Mạc Thư Khiêm đã dần quen.

Ánh mắt hắn tối sầm, đặt xuống một địa chỉ.

"Nếu chủ quán gặp được thê tử của ta, xin hãy gửi tin đến địa chỉ này, tại hạ sẽ đền đáp."

Một vị lão tăng đi ngang, khẽ thở dài:

"A Di Đà Phật, khổ hải vô biên, quay đầu là bờ. Thí chủ cớ sao không buông bỏ nhân quả, một niệm giác ngộ ắt sinh trí huệ."

Hắn lại lắc đầu bướng bỉnh, nụ cười cô tịch.

"Ước nguyện khi tay ta chắp lại, chỉ có nàng và con."

Sau khi Mạc Thư Khiêm rời đi, ta châm lửa đốt mảnh lụa ghi địa chỉ.

Đem đoạn quá khứ đốt sạch theo ngọn lửa.

Sư thúc muốn nói lại thôi: "Ngươi có muốn…"

Ta dứt khoát cắt ngang lời ông: "Không cần."

Ta sẽ không nói cho Mạc Thư Khiêm biết ta là ai, lại càng không để hắn ở lại.

Đứa con mà hắn chấp niệm vốn không hề tồn tại.

Chẳng qua chỉ là trò lừa gạt của kẻ trong giang hồ, thêm thuốc mê làm ra ảo giác mà thôi.

Từ lúc hắn vu oan tỷ tỷ trộm nhìn hắn, đã định trước kiếp này ta và hắn chẳng thể có kết cục.

Sư thúc cười trêu ghẹo, nói rằng ta là kẻ chỉ cầu vinh hoa phú quý, chẳng cầu một chút chân tình.

Nhưng kết quả là, ta lại vì hai lượng bạc mà đánh cược cả cuộc đời.

Đúng là thế sự vô thường.

Ta khẽ mỉm cười, phải rồi, tỷ tỷ mới là kẻ lừa đảo thực sự.

Lúc gặp tỷ tỷ lần đầu, ta còn nhỏ hơn nàng một tuổi.

Ta nói, "Tỷ tỷ, tỷ phải luôn bảo vệ ta nhé."

Giờ đây, ta lại lớn hơn tỷ tỷ ba tuổi rồi.

"Tỷ tỷ, từ nay hãy để ta bảo vệ tỷ!"

Chuông chiều ngân vang, ngọn núi xanh lẻ loi tiễn bước ta về.

Băng qua một vùng núi hoang vu.

Ngắm ánh chiều tà phủ rực chân trời, nghe gió lùa qua sườn núi.

Cũng may những năm tháng làm Quý phi, ta thường nhờ sư thúc lén đem châu báu ra khỏi cung.

Từ nay rượu nhạt món nhỏ, sống đời phú quý nhàn tản.

Thảnh thơi… thong dong.

Hết.

Loading...