An Tuế - Phần 8
Cập nhật lúc: 2024-11-07 08:23:38
Lượt xem: 582
Toàn thân ta lạnh ngắt, ta biết nếu bị Lưu Cảnh Xuân bắt đi sẽ không có kết cục tốt, hơn nữa cha nàng lại là quan lớn, chẳng ai sẽ vì ta mà đắc tội với ông ấy!
Ngay khi ta chìm vào tuyệt vọng, đột nhiên có người bước vào, dùng sống đao gõ mạnh vào tay Lưu Cảnh Xuân.
Cú đánh khá mạnh khiến nàng đau đến nấc lên một tiếng, định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy người đó thì sắc mặt lập tức tái mét!
“Ngụy... Ngụy đại nhân?!”
Danh tiếng hung thần của Ngụy Huyền Thừa khắp kinh thành ai ai cũng biết, Lưu Cảnh Xuân cố gắng gượng nở một nụ cười.
“Ngụy đại nhân, ngài sao lại ở đây?”
Ngụy Huyền Thừa chẳng buồn nhìn nàng, thản nhiên nói:
“Cút đi.”
Lưu Cảnh Xuân cắn răng chỉ vào ta: “Nàng ta là kỹ nữ, lại ở đây giả mạo đại phu, ta chỉ vì nhìn không thuận mắt nên muốn ngăn nàng ta hại người mà thôi!
“Ngụy đại nhân chẳng lẽ cũng là kẻ dưới váy nàng ta, nên mới đứng đây che chở? Phụ thân ta là Thượng thư bộ Hộ, Lưu Sơn, hôm nay ta nhất định sẽ đưa nàng đi, ngài dám ngăn cản ta sao?”
Ngụy Huyền Thừa bỗng bật cười.
Hắn vốn là kẻ lạnh lùng, gương mặt xa cách, nhưng khi cười, khóe mắt hơi nhếch lên, toát ra một vẻ phong lưu khó cưỡng.
Chỉ là nụ cười ấy quá lạnh, hắn rút đao, đặt lưỡi kiếm lạnh ngắt lên cổ Lưu Cảnh Xuân.
Lưỡi đao sắc lạnh cắt một đường m.á.u trên cổ nàng, m.á.u tươi từ cổ áo chảy xuống.
Ngụy Huyền Thừa nhếch môi: “Lưu tiểu thư, hôm nay dù có cha ngươi ở đây, ta cũng chỉ cần một nhát là tiễn ông ấy đi cùng ngươi thôi.”
Lưu Cảnh Xuân chắc chắn lần đầu tiên trong đời bị người ta dí đao vào cổ, thân thể nàng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, trong không khí đột nhiên thoảng mùi khai.
Nhìn xuống, ta thấy quần nàng đã ướt.
Ngụy Huyền Thừa lộ rõ vẻ ghê tởm, thu đao lại, lùi một bước.
Đám đông xung quanh bật cười nhạo báng:
“Đây là tiểu thư nhà ai thế này, dám tè giữa đường!”
“Nghe nói là con gái Thượng thư bộ Hộ Lưu Sơn, quan to thế mà lại nuôi dạy một nhi nữ thế này.”
“Ôi trời, thối quá, tránh ra xa chút!”
…
Lưu Cảnh Xuân xấu hổ và giận dữ, cuối cùng ngất xỉu ngay tại chỗ!
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Sau khi nàng bị khiêng đi, ta mới phản ứng lại, nói lời cảm ơn Ngụy Huyền Thừa.
“Đa tạ Ngụy đại nhân, chỉ là sao ngài lại đến đây?”
Hắn khựng lại một chút: “Công vụ, tiện đường đi ngang qua.”
Nói rồi hắn tháo một miếng ngọc bội bên hông đưa cho ta.
“Vài ngày nữa ta phải đến Hà Dương, không ở lại kinh thành, nếu có ai gây phiền toái cho ngươi, cầm miếng ngọc này đến Cẩm Y Vệ tìm người, bọn họ sẽ giúp ngươi.”
Nói xong hắn liền rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/an-tue/phan-8.html.]
Ta nhìn miếng ngọc trong tay, không nhịn được cười.
Nói là tiện đường, rõ ràng là đặc biệt đến đưa ngọc cho ta.
Nhưng ta cũng không vạch trần hắn, chỉ cười tươi nói:
“Vậy xin đa tạ Ngụy đại nhân.”
10
Y quán của ta không thể duy trì nữa.
Từ khi Lưu Cảnh Xuân tiết lộ chuyện ta từng là kỹ nữ, không còn ai đến tìm ta khám bệnh.
Người nữ tử lần trước mang bánh chẻo cho ta cũng đã đến một lần nữa, ấp úng an ủi ta vài câu rồi vội vã rời đi.
Ta hiểu được khó xử của nàng.
Dây dưa với người như ta sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng.
Nàng cũng là một nữ nhân, không dễ dàng gì.
Điều tệ hơn là bắt đầu có người đến cầu thân với ta.
Chẳng phải gia đình tử tế gì, toàn là kẻ lười nhác tàn phế, hoặc là những kẻ từng đánh c.h.ế.t vợ rồi giờ làm góa.
Khi Bùi Thù tìm đến, ta đang bị một tên côn đồ quấy nhiễu.
Gã cười cợt, tay đưa lên định sờ cằm ta:
“Một con đĩ mà làm bộ làm tịch gì chứ? Ta chẳng ngại ngươi đã ngủ với bao nhiêu nam nhân, vậy là phúc cho ngươi rồi, ngươi còn dám chê ta sao?!”
Tên này từng lảng vảng trước cửa quán ta khi ta còn mở y quán, sau khi tiệm bị đập phá, gã bắt đầu dám lên mặt, và giờ đã tìm đến mấy hôm nay, một mực đòi ta gả cho gã.
Ta vô cùng phiền muộn, nhưng không có cách nào, đang do dự không biết có nên dùng miếng ngọc bội Ngụy Huyền Thừa đưa cho không thì đột nhiên một bàn tay đưa ra, cây quạt trong tay người ấy giáng mạnh vào mặt tên côn đồ, khiến gã ngã lăn ra đất, ôm mặt, chỉ một lát sau đã nhổ ra hai chiếc răng dính máu.
Bùi Thù chán ghét ném quạt đi, từ trên cao nhìn xuống ta.
“Đây chính là cuộc sống mà nàng muốn sau khi rời bỏ ta sao?”
Ta cắn chặt môi, không đáp lời.
Nhìn thấy ta sống trong cảnh khốn khó, tâm trạng Bùi Thù dường như rất tốt.
“An Tuế, quay về cùng ta đi. Vốn dĩ nàng không cần phải chịu khổ như thế này.”
Ta ngoảnh đầu, im lặng từ chối.
Bùi Thù khựng lại một chút: “Ngày đó Lưu Cảnh Xuân đến tìm nàng gây phiền phức, nghe nói là Ngụy Huyền Thừa đã ra mặt giúp nàng?”
Hắn khẽ cười: “Chẳng lẽ nàng định tính toán nhắm vào hắn sao?”
“Mẫu thân hắn chính là Trưởng công chúa Khang Bình, không chỉ là cháu ruột được Thánh thượng yêu thương nhất, mà còn là tâm phúc mà Thánh thượng tín nhiệm nhất, là bậc chân chính thiên hoàng quý tộc.”
“Đừng nói là nàngi bây giờ, dù nhà họ Lục không bị tịch thu tài sản, nàng cũng chỉ có thể làm thiếp của hắn, nàng còn si tâm vọng tưởng gì nữa chứ?!”
Ta cuối cùng cũng không thể nhịn nổi nữa, siết c.h.ặ.t t.a.y nhìn hắn chằm chằm:
“Bùi Thù, ta không phải là ngài, lấy chính mình làm con cờ để trèo cao!”
Có lẽ ta từng như vậy, nhưng giờ đây ta đã không còn muốn nữa.