Anh Chàng 8 Múi Đoản Mệnh Của Tiểu Tiên - Chương 13-16
Cập nhật lúc: 2024-06-08 07:45:21
Lượt xem: 655
Chương 13: Tự thú với bản thân
Hình như, tôi đã có chút thích Trình Quyết rồi.
Khi nhận ra điều này, trái tim tôi như bừng nở pháo hoa rực rỡ. Vì vậy, ba ngày cuối cùng của tháng này, tôi quyết định sẽ ở bên cạnh anh ta thật tốt. Giống như một người vợ thực thụ.
Nếu tôi thực sự bị tước bỏ tiên tịch, tôi sẽ chẳng khác gì người phàm, sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, sẽ có đủ loại cảm xúc hỗn độn.
Quan trọng hơn là, tôi sẽ mất đi tất cả ký ức khi còn là thần tiên, hoàn toàn không còn liên quan gì đến Trình Quyết nữa.
Tôi nhìn anh ta chằm chằm: "Em phát hiện ra, dường như bệnh tình của anh không còn nghiêm trọng như trước nữa?"
Đúng vậy, lần này quay lại, tôi phát hiện ra sinh mệnh của Trình Quyết đã được kéo dài, thật kỳ lạ, đây là điều chưa từng xảy ra ở Minh phủ.
Trình Quyết mỉm cười, anh ta đưa tay vuốt nhẹ sống mũi tôi: "Sao vậy, mắt em có thể nhìn thấu à?"
Tôi tinh nghịch lè lưỡi với anh ta, sau đó ngã vào lòng anh ta. Ngày vui ngắn chẳng tày gang, bởi vì ngày mai là ngày cuối cùng của tháng.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Nói cách khác, hôm nay là khoảng thời gian vui vẻ cuối cùng trước khi tôi đối mặt với "án tử".
Chương 14: Bị ép "ly hôn"
Hôm nay phải quay về Minh Phủ rồi, tôi đứng trong đại sảnh, nhìn khung cảnh quen thuộc này, trong lòng tràn đầy tiếc nuối.
Như thể cảm nhận được điều gì đó, Trình Quyết dậy từ rất sớm, anh ta vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, ôm tôi thật chặt, giọng nói có chút bất an: "Đừng đi, ở lại đây với anh, được không?"
Tốt lắm, nhưng tôi có số phận của mình. Tôi gượng cười: "Em sẽ quay lại mà, Trình Quyết."
Mắt anh ta đỏ hoe, siết chặt tôi hơn: "Lừa dối, anh biết em..."
Chưa kịp nghe anh ta nói hết, tôi đã biến mất. Minh Phủ triệu tập khẩn cấp, tôi bị thần lệnh triệu hồi.
Đám đồng nghiệp ríu rít bàn tán về thành tích tháng này, chỉ có tôi là chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Diêm Vương đứng trên đài cao, lớn tiếng khiển trách những kẻ không tích cực hoàn thành nhiệm vụ.
Tôi thầm nghĩ: Hay là ngài cứ trực tiếp nêu tên tôi luôn đi.
Diêm Vương mắng mỏ một hồi, sau đó mới thở dài nói với vẻ bất lực: "Lê Uyển, tháng này ngươi đội sổ, tự mình đến xóa tên khỏi tiên tịch đi."
Không biết có phải tôi nghe nhầm hay không, nhưng hình như tôi nghe thấy chút gì đó bất đắc dĩ trong giọng nói của ông ta?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chang-8-mui-doan-menh-cua-tieu-tien/chuong-13-16.html.]
Chương 15: Tỉnh giấc và những ký ức mơ hồ
Như thể vừa trải qua một giấc mơ dài bất tận, tôi vùng vẫy tỉnh dậy từ trong giấc mơ kỳ ảo đó. Trước mắt tôi là chiếc đèn chùm hình Hello Kitty trên trần nhà.
Cả người tôi đau nhức như thể đã lâu không hoạt động, đầu óc cũng chưa tỉnh táo hẳn.
"Uyển Uyển, con làm mẹ lo muốn chế.t, cuối cùng con cũng tỉnh rồi."
Tôi mấp máy môi: "Mẹ..."
Sau đó, bà ấy lớn tiếng gọi ra ngoài cửa: "Lão Lê, con gái tỉnh rồi!"
Hai vợ chồng ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở suốt cả đêm, ký ức dần dần ùa về trong tâm trí tôi.
Một tháng trước, tôi gặp tai nạn xe hơi, trở thành người thực vật, có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ tỉnh lại, nhưng bây giờ tôi đã tỉnh lại một cách thần kỳ, bố mẹ tôi vui mừng khôn xiết.
Bữa tối rất thịnh soạn, bố mẹ ngồi bên cạnh, mỗi người thi nhau nói một câu.
"Con gái, vậy là không thể trì hoãn việc học hành được rồi, nghỉ ngơi hai ngày nữa bố sẽ đưa con về trường."
"Phải phải phải, cố gắng lắm con mới thi đỗ được đại học A, không thể bỏ dở giữa chừng được!"
Ba ngày sau, đứng trước cổng trường đại học A, tôi ngẩn người hồi lâu, à đúng rồi, tôi là sinh viên.
Chương 16: Hành động nghĩa hiệp và lời gọi "sốc óc"
Có lẽ do di chứng của vụ tai nạn xe hơi, tôi luôn cảm thấy đầu óc mơ màng, cho đến khi thích nghi với cuộc sống ở trường một tháng, tinh thần tôi mới khá hơn.
Tan học, tôi và bạn cùng phòng ra ngoài, trên đường gặp một ông lão bị xe tông, trông khoảng bảy, tám mươi tuổi. Tôi lập tức muốn chạy đến đỡ ông lão dậy, nhưng bạn tôi kéo tay áo tôi lại: "Đừng đến đó, nhỡ đâu là kẻ lừa đảo thì tiêu đời."
À ừ, tôi bừng tỉnh.
Đi được một đoạn xa, tôi lại cảm thấy áy náy, bèn chạy nhanh trở lại đỡ ông lão dậy.
"Cháu dâu?"
Vừa nhìn thấy tôi, ông lão đã thốt ra một câu khiến tôi suýt rớt cằm.
Hả? Chuyện gì thế này?
Tên này chắc không phải là kẻ buôn người, giả vờ đáng thương để dụ dỗ con gái nhà lành chứ? Tôi lập tức cảnh giác, nhưng nhìn ông lão mặt mày nhăn nhó vì đau đớn, mồ hôi rịn ra, tôi lại không đành lòng.
Thôi kệ, tôi quyết định đưa ông lão đến bệnh viện an bài ổn thỏa rồi mới rời đi.
Nào ngờ, chỉ vì một hành động nghĩa hiệp mà tôi lại tự rước thêm bao nhiêu rắc rối về sau.