ANH THUỘC VỀ ĐẤT NƯỚC, CŨNG THUỘC VỀ EM - 3
Cập nhật lúc: 2024-06-12 19:00:15
Lượt xem: 3,760
6
Gần đó có một dãy nhà kho, đỗ rất nhiều xe tăng. Nhiệm vụ của Trần Hoài là trông coi những chiếc xe tăng lội nước này. Vậy nên buổi tối anh thỉnh thoảng có thể ra ngoài ăn khuya, nhưng không được đi quá xa. Nói là đưa tôi về, thực chất là đưa tôi về chỗ bạn, rồi nhìn tôi lên xe bạn rời đi.
Tôi lưu luyến vẫy tay chào anh, xe chạy đi rất xa, tôi vẫn nhìn về hướng của Trần Hoài.
"Trời ơi, không chịu nổi nữa, các cậu đúng là cặp đôi si tình mà."
Vương Phương vừa lái xe vừa xen vào. "Vừa rồi kịch chiến dữ dội lắm phải không, chỉ có điều hơi ngắn thôi."
"Nói nhảm gì thế! Chúng mình chỉ nói chuyện một chút thôi."
"Không thể nào, chỉ nói chuyện? Hạ Tinh, cậu đúng là phí phạm của trời mà!"
Vương Phương hét lên một tiếng, rồi cả đoạn đường cứ thao thao bất tuyệt, nhồi nhét vào đầu tôi một đống chuyện bậy bạ.
Tôi đưa tay bịt tai, vội vàng xuống xe như trốn chạy. Về đến nhà, tôi mở điện thoại và sạc pin. Quả nhiên, trong điện thoại hiện lên một loạt tin nhắn của Trần Hoài. Tôi vui vẻ đọc từng tin một, điện thoại rung lên, lại có thêm một tin nhắn mới.
Trần Hoài: "Hạ Tinh, em về nhà chưa?"
Tôi: "Ừm, em về rồi."
Trần Hoài: "Tốt, ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon."
Chỉ vậy thôi? Còn không kèm theo một biểu tượng cảm xúc nào. Tôi có chút thất vọng, nhưng trong đầu lại hiện lên cái ôm vừa rồi. Bờ vai anh rộng, lúc mới ôm chưa cảm nhận rõ, giờ nghĩ lại, chỉ thấy cơ bắp dưới lớp áo cứng rắn, toàn thân đầy sức mạnh.
Tối nay không phải không có thu hoạch, tôi cười ngốc nghếch ôm gối lăn lộn trên giường.
7
Rõ ràng Trần Hoài nói 'không bận' và cách hiểu 'không bận' của tôi là hai khái niệm khác nhau. Tin nhắn tôi gửi đi luôn không thể được trả lời kịp thời, dù có trả lời thì anh cũng nói không nhiều, đúng kiểu đàn ông khô khan. Tôi rất bất lực, đôi khi một mình tự giận dỗi.
Lại một lần nữa gửi tin nhắn không được trả lời, tôi tức giận, trực tiếp gọi video cho Trần Hoài. Chuông reo vài tiếng, cuộc gọi bất ngờ được kết nối.
Video hiện ra hai gương mặt lạ lẫm, trông rất trẻ, khoảng mười tám, mười chín tuổi. "Wow, là con gái!"
"Đừng nói bậy, chị dâu, chị dâu chào chị ạ."
"Chào các cậu, cho chị hỏi Trần Hoài có ở đó không?"
Tôi chào hỏi, hai cậu ấy hào hứng vẫy tay chào lại, sau đó video bắt đầu chuyển góc, một lát sau, hình ảnh dừng lại.
Trong video xuất hiện một chiếc xe bọc thép khổng lồ, một người đàn ông mặc quần dài rằn ri, đi ủng, cởi trần lau xích xe, cao lớn vạm vỡ, kiên cường bất khuất.
Tôi thề tôi đang nói về chiếc xe.
Làn da rám nắng màu đồng cổ, lưng rộng, cơ bắp hai bên nổi lên, xương sống hõm nhẹ, như một ngọn đồi hoàn hảo. Đặc biệt là phần eo, thắt lại, sau đó là hông—
Trời ơi, không chịu nổi nữa.
"Hai thằng nhóc này, làm việc hời hợt thế, thấy không, phải lau thế này—"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-thuoc-ve-dat-nuoc-cung-thuoc-ve-em/3.html.]
Trần Hoài đi tới, tám múi bụng hiện ra trên màn hình.
"Nhìn cái gì? Ngứa da rồi còn dám xem điện thoại của anh, này, c.h.ế.t tiệt!"
Một lát sau, gương mặt Trần Hoài hiện lên trong video, má hơi đỏ, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
"Hạ Tinh."
Tôi còn không tự nhiên hơn, đỏ mặt gật đầu.
"Em vừa gửi tin nhắn mà anh không trả lời, nên gọi video."
Tôi vừa nói vừa cố gắng nhìn xuống, muốn thông qua màn hình mỏng manh, nhìn rõ thân thể Trần Hoài khi không mặc áo. Nhìn một hồi, cằm tôi bất giác nâng lên, miệng mím lại thành một đường thẳng.
"Cơ bụng đẹp không?"
"Đẹp!"
Lời vừa dứt, tiếng cười sảng khoái của Trần Hoài vang lên, mặt tôi đỏ bừng, lắp bắp không nói nên lời.
"Lần sau đến, cho em xem thật."
Chưa kịp để tôi nói, Trần Hoài đã tắt video. Tôi ném điện thoại, ôm mặt hét lên như một con chuột chũi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ah, thân hình thật hoàn hảo, tha thứ cho anh vì không trả lời tin nhắn của em đấy!
8
Ngày 16 tháng 8, là ngày bắt đầu mùa cá. Sau ba tháng dài nghỉ ngơi, mẹ tôi từ sáng sớm đã hớn hở đi đi lại lại trong phòng khách.
"Hạ Tinh, đi Hoa Trúc thôn với mẹ đi. Dì họ của con lấy chồng ở Hoa Trúc, hôm nay chúng ta có thể kịp về ăn bữa cơm với chuyến thuyền cá đầu tiên trở về."
Tôi lắc đầu. "Con không đi đâu—"
Chán nhất là đi thăm họ hàng, ừm, đợi đã, Hoa Trúc thôn?
Nơi chúng tôi đi ăn khuya hôm đó, chính là bên cạnh Hoa Trúc thôn.
"Mẹ, con đi, con đi!"
Tôi nhảy xuống giường, bắt đầu lục lọi tìm chiếc váy đẹp. Tỉ mỉ trang điểm một chút, mẹ tôi trêu chọc. "Không biết còn tưởng con đi gặp người yêu."
Tôi chính là đi gặp người yêu của mình mà, tôi vui vẻ nghĩ. Đi cùng mẹ đến Hoa Trúc thôn, theo phong tục của làng, ngày bắt đầu mùa cá mỗi nhà đều mời họ hàng bạn bè đến ăn cơm. Nhà dì họ bận rộn, nhìn thấy chúng tôi, dì tranh thủ kéo mẹ tôi nói chuyện.
"Ai daa chị, tôi sợ c.h.ế.t khiếp. Mấy ngày nay gió cũng không lớn, nhưng từ đường của làng tự dưng sập xuống. Mọi người đều nói không lành, nhiều gia đình do dự không dám ra khơi."
"Sập à? Có ai bị thương không?"
"Không, làng nhờ quân nhân bên cạnh giúp đỡ, đang dọn dẹp đấy."