ANH THUỘC VỀ ĐẤT NƯỚC, CŨNG THUỘC VỀ EM - 4
Cập nhật lúc: 2024-06-12 19:05:43
Lượt xem: 4,792
Mắt tôi sáng lên ngay lập tức, quân nhân bên cạnh? Đó không phải là Trần Hoài và đồng đội của anh sao.
Tôi lập tức ôm một túi hoa quả. "Dì, mẹ, con đi cảm ơn quân nhân một chút."
"Ừ, vẫn là Tiểu Tinh hiểu chuyện, đúng là nghiên cứu sinh có khác, mang theo cả cái này nữa, mang thêm mấy chai nước."
Tôi ôm một túi lớn đồ đến từ đường, từ xa đã thấy bóng dáng của Trần Hoài. Anh đứng trước đống đổ nát chỉ huy, trầm ổn bình tĩnh, gương mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời gần như rực rỡ. Bên cạnh có không ít cô gái đứng xem.
"Trần doanh trưởng—"
Tôi đi tới trước mặt anh, cười giơ cao túi đồ trong tay.
"Mời anh uống nước."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trần Hoài ngạc nhiên nhìn tôi. "Hạ Tinh?"
9
"Hạ Tinh, đừng phí công vô ích nữa, Trần doanh trưởng không nhận đâu. Họ nghiêm ngặt lắm, làng gửi biết bao nhiêu đồ mà họ cũng không nhận."
Một giọng nữ ngọt ngào vang lên, tôi quay đầu nhìn thấy Lâm Hân Sâm - người cùng làng với tôi. Hồi nhỏ, tôi thường hay sang nhà dì họ chơi cùng với mấy người bạn cùng tuổi trong làng. Sau này lên cấp ba rồi đại học, mối quan hệ dần trở nên xa cách.
Ba của Lâm Hân Sâm là trưởng làng, gia đình cô ấy có điều kiện tốt, cô ấy cũng xinh đẹp, từ nhỏ đã có dáng vẻ kiêu kỳ của một công chúa.
Cô ấy bước tới gần chúng tôi, ánh mắt hơi e thẹn nhìn Trần Hoài.
"Trần doanh trưởng nói rồi, không lấy của dân một sợi chỉ—"
Vừa dứt lời, Trần Hoài đã nhận lấy chai nước từ tay tôi, vặn nắp ra.
Lâm Hân Sâm trừng to mắt, tức giận dậm chân.
"Trần doanh trưởng~ Anh không công bằng, sao lại nhận của Hạ Tinh mà không nhận của em."
Trần Hoài đứng đối diện tôi, ánh mắt chăm chú dán chặt vào mặt tôi, khóe miệng không kìm được cong lên.
"Cô ấy không phải dân thường."
"Cô ấy là người nhà của tôi."
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng toàn là bong bóng màu hồng.
"Bên này nắng quá, em ra dưới bóng cây kia đợi anh."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đi sang bên cạnh nhìn Trần Hoài bận rộn, đống đổ nát của từ đường nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ. Trưởng làng nắm c.h.ặ.t t.a.y Trần Hoài, nhiệt tình mời anh ở lại ăn cơm, Trần Hoài từ chối.
"Hạ Tinh, anh phải dẫn họ về doanh trại trước, ngày kia anh được nghỉ phép, lúc đó anh sẽ đến tìm em."
A, anh đi rồi sao? Chúng tôi chỉ mới nói chuyện được vài câu.
Tôi nhìn Trần Hoài đầy lưu luyến, lòng nóng bừng.
"Em đi cùng anh."
Trần Hoài ngạc nhiên, tôi ngượng ngùng hỏi:
"Em có được đi không?"
"Được chứ."
Trần Hoài nhìn tôi sâu thẳm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-thuoc-ve-dat-nuoc-cung-thuoc-ve-em/4.html.]
"Thật sự muốn đi không?"
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt màu hổ phách của anh sáng rực, không biết vì sao, khiến tôi liên tưởng đến một con sói đói trên thảo nguyên.
10
Tôi ngồi lên chiếc xe bán tải cùng Trần Hoài, các binh lính khác liền cười ồn ào.
"Chào mừng chị dâu đến doanh trại của chúng em kiểm tra công việc."
"Chị dâu, chị còn nhớ em không? Em là Phương Đồng, chúng ta đã gọi video với nhau."
Một cậu bé da ngăm đen nhe răng cười với tôi, rất nhanh bị những người khác kéo đi.
"Có biết điều không đấy!"
Mọi người xúm lại leo lên thùng xe, trong khoang xe rộng rãi phía trước, chỉ còn lại tôi và Trần Hoài.
Tôi có chút ngại ngùng.
"Hàng ghế sau này còn có thể ngồi thêm ba người nữa, bên ngoài nắng quá, Trần Hoài, cho họ vào ngồi đi."
"Không sao đâu chị dâu, em có thể ngồi dưới gầm xe."
"Em có thể ngồi trên nóc xe!"
"Em có thể chạy theo xe!"
Phía sau lại vang lên tiếng cười ồn ào, tôi đỏ bừng mặt, nhanh chóng kéo cửa sổ lên.
Đến doanh trại, Trần Hoài dẫn tôi đi tham quan một vòng.
Doanh trại không lớn, là nơi đặc biệt để trưng bày xe bọc thép và xe tăng, doanh trại chính còn cách đây vài chục km.
Tôi đứng trong phòng của Trần Hoài, cảm thấy kinh ngạc trước sự đơn sơ của căn phòng.
Một chiếc giường gỗ kê ở góc tường, vì gần biển nên tường ẩm mốc, nhiều chỗ bị bong tróc.
Kề bên giường là một cái bàn, góc tường có một cái tủ, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng như đo bằng thước.
"Anh ở đây sao?"
Tôi đứng cạnh bàn nhìn Trần Hoài, có chút thương cảm. Trần Hoài rõ ràng hiểu được ánh mắt của tôi, khẽ cười, đi về phía tôi.
"Chỉ có từ phó liên trở lên mới được ở phòng riêng, những người khác đều phải ở chung phòng lớn, như thế này đã là tốt rồi."
"À, thế này đã là tốt? Không có phòng nào tốt hơn sao?"
Trần Hoài bước tới trước mặt tôi, dang tay chống lên bàn, giam tôi trong vòng tay anh.
"Có chứ, kết hôn rồi thì có thể ở căn hộ tiêu chuẩn hai phòng một sảnh."
Tôi bị ép ngồi dựa vào bàn, ngẩng đầu nhìn Trần Hoài, không gian chật hẹp, nhiệt độ cơ thể anh tỏa ra nóng bỏng, không khí xung quanh toàn là mùi hương từ cơ thể anh.
Một mùi hương dịu nhẹ dưới ánh nắng thoảng qua, nóng rực, thiêu đốt, khiến tim tôi loạn nhịp.
Tôi thấy yết hầu của Trần Hoài chuyển động lên xuống, đôi mắt phượng dài nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt dần trở nên tối sẫm.
"Muốn cải thiện điều kiện ở của anh không?"
Giọng nói trầm ấm, đuôi âm rung rinh, như một cái móc câu, móc hết sự bình tĩnh và lý trí của tôi ra từng mảnh.