Ánh Trăng Sáng Rọi Bụi Trần - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-05-22 20:00:04
Lượt xem: 5,392
10
Ta nhỏ ma//u nhận thân trước mặt Mặc Tiêu Hàn, không phải để Sở Hành thừa nhận ta là con gái ông ấy.
Ta làm vậy chỉ vì câu "tội khi quân" kia, giờ mục đích đã đạt được, sao ta lại đi cầu xin tha thứ cho ông ấy?
Ta lạnh lùng nhìn thị vệ áp giải ông ấy đi.
Sau khi người bị áp giải đi, trong Ngự Thư Phòng chỉ còn lại ta và Mặc Tiêu Hàn.
Mặc Tiêu Hàn nắm tay ta, kéo ta vào lòng hắn.
Hắn ôm ta một lúc, nhét một cây bút vào tay ta: "Trần Ai, viết hết những ấm ức mà nàng phải chịu đựng bao năm qua ra, trẫm sẽ làm chủ cho nàng."
Ấm ức ta phải chịu đựng quá nhiều, một tờ giấy e rằng không viết hết.
Tuy nhiên, ta không muốn viết.
Tuy Mặc Tiêu Hàn không nói gì, nhưng ta biết, hắn đã đoán được tám chín phần sự việc.
Khoảng thời gian bị bán vào thanh lâu, ta không muốn nhắc lại, ta chỉ muốn hướng về phía trước.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Có một khoảnh khắc, ta muốn viết lên giấy: Ta muốn đổi đời với Sở Vân Ninh.
Nhưng bút chưa kịp hạ xuống, ta đã từ bỏ ý định này.
Hiện tại, Mặc Tiêu Hàn tuy có vẻ thiên vị ta, nhưng ta không thể hoàn toàn tin tưởng hắn.
Dù sao, giữa hắn và Sở Vân Ninh còn có Lạc nhi, ràng buộc huyết thống này không phải nói cắt đứt là cắt đứt được.
Nếu thật sự bắt hắn lựa chọn giữa ta và Sở Vân Ninh, vì đại cục, hắn chưa chắc đã lựa chọn đứng về phía ta.
Hắn là Hoàng đế, hậu cung có rất nhiều nữ nhân, ta không dám đánh cược.
Ta buông bút xuống, lắc đầu với hắn.
11
Chuyện Sở Hành bị bãi chức coi như kết thúc, Sở gia chỉ sau một đêm liền thất thế.
Sau ba tháng bị cấm túc, Sở Vân Ninh đã gặp được một bước ngoặt.
Thái hậu từ hành cung trở về, sẽ tổ chức tiệc mừng thọ trong cung.
Việc đầu tiên Thái hậu làm sau khi hồi cung, chính là bảo Mặc Tiêu Hàn giải trừ lệnh cấm túc Sở Vân Ninh.
Không chỉ vậy, bà còn triệu kiến ta.
Lúc ta hành lễ, bà cố tình để ta quỳ, vẻ mặt ngạo mạn: “Ngẩng đầu lên, để Ai gia nhìn xem.”
Ta làm theo lời bà ngẩng đầu, Thái hậu chẳng có gì ngạc nhiên trước gương mặt này của ta, dường như bà đã biết chuyện gì đã xảy ra.
Ta bắt gặp sự khinh miệt trong mắt bà, bà hỏi với vẻ đầy ẩn ý: “Trần phi, Ai gia nghe nói ngươi đã ở thanh lâu ba năm?”
Chuyện đã qua chẳng thể nào xóa bỏ được.
Thân thể ta cứng đờ, cụp mắt xuống, coi như ngầm thừa nhận chuyện này.
Sắc mặt Thái hậu giận đến tái xanh, bà đập bàn nói: “Tiêu nhi đúng là hồ đồ, phong nữ tử thanh lâu làm phi, làm bại hoại thanh danh Hoàng gia, tức ch/3t Ai gia rồi!”
Sở Vân Ninh ở bên cạnh đưa trà cho Thái hậu, nói với giọng đều đều: “Mẫu hậu đừng tức giận, hãy giữ gìn phụng thể. Tuy Hoàng thượng phong Trần Ai làm phi, nhưng người chưa từng sủng ái nàng ta, có lẽ chỉ là thương hại nàng ta mà thôi.”
Chính Sở Vân Ninh là người gây ra kết cục này, vậy mà nàng ta vẫn có thể mỉm cười xát muối vào vết thương của ta.
Thái hậu nghe nói Hoàng đế chưa từng sủng ái ta, sắc mặt dịu đi đôi chút.
Bà khịt mũi, lời nói ra còn lạnh lẽo hơn cả băng tuyết: “Xem ra Tiêu nhi vẫn còn chút lý trí, nếu không để một nữ tử thanh lâu mang long chủng, giang sơn Mặc thị chẳng phải sẽ trở thành trò cười muôn đời sao?”
Sở Vân Ninh mỉm cười phụ họa: “Mẫu hậu nói phải, Hoàng thượng vẫn có chừng mực trong chuyện này.”
Thái hậu hài lòng gật đầu, đưa mắt nhìn bụng Sở Vân Ninh, giọng điệu trở nên hòa ái: “Vân Ninh, con phải cố gắng lên, sinh cho Ai gia một đứa cháu trai ngoan ngoãn.”
“Vâng, thần thiếp sẽ cố gắng.” Sở Vân Ninh e lệ cúi đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-trang-sang-roi-bui-tran/chuong-5.html.]
Thái hậu lại trò chuyện với nàng ta thêm vài câu, sau đó mới chuyển chủ đề sang ta: “Trần phi, Ai gia không muốn để kẻ ô uế đến làm vấy bẩn tiệc mừng thọ, ngươi biết phải làm sao để vừa toại nguyện tâm ý của Ai gia, vừa không khiến Tiêu nhi hận Ai gia chứ?”
Thái hậu dùng từ ô uế để hình dung ta?
Ta không đồng tình, ta từng lưu lạc chốn phong trần, từng có Khanh An.
Nhưng trên đời này, nữ tử ly hôn rồi tái giá cũng nhiều, nam nhân tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường, tại sao Thái hậu lại dùng từ ngữ đó để hạ thấp ta?
Nhận ra ta không nói chuyện được, Thái hậu phất tay đuổi ta: “Kẻ có thể sống sót trong hậu cung, đều là kẻ biết thời thế. Ngươi lui xuống đi.”
Ta quỳ suốt một nén nhang, đầu gối có chút đau.
Lúc đứng dậy cáo lui, ta liếc thấy khóe miệng Sở Vân Ninh nhếch lên nụ cười chiến thắng.
12
Về chuyện thị tẩm, ta biết rõ Mặc Tiêu Hàn không phải vì ghét bỏ mà không cho ta thị tẩm.
Vì mấy tháng qua kể từ khi vào cung, ta đều uống thuốc điều dưỡng cơ thể.
Thái y đã dặn dò hắn, trong thời gian uống thuốc phải kiêng cử.
Mặc Tiêu Hàn nghe nói Thái hậu và Hoàng hậu cùng nhau sỉ nhục ta, đêm đó liền lật thẻ bài của ta.
Hắn bôi thuốc mỡ hoạt huyết hóa ứ lên đầu gối ta, ánh mắt đầy thương tiếc: “Trần Ai, những ủy khuất nàng phải chịu hôm nay, trẫm sẽ đòi lại cho nàng sau!”
Nói xong, Mặc Tiêu Hàn bổ sung thêm: “Sau này nàng không cần hành lễ với Thái hậu và Hoàng hậu nữa.”
Ta gật đầu, ngay cả Hoàng hậu cũng phải ngày ngày hành lễ với Thái hậu, vậy mà hắn lại ưu ái ta như vậy.
Ta dùng đầu ngón tay gõ hai cái vào lòng bàn tay hắn, đây là ám hiệu giữa chúng ta, đại diện cho hai chữ “cảm ơn”.
Mặc Tiêu Hàn thuận thế nắm lấy tay ta, ôm ta vào lòng.
Hắn dịu dàng hôn ta, lần này không còn kiềm chế nữa…
Ngày hôm sau.
Thái hậu và Hoàng hậu nghe nói Hoàng thượng lật thẻ bài của ta đêm qua, đều tức giận đến mức đầu bốc khói.
Còn ta, lấy lý do thân thể không khỏe, đóng cửa tiễn khách, Thái hậu và Hoàng hậu muốn gây sự với ta nhưng lại bị cản lại.
Mặc Tiêu Hàn một khi đã ăn mặn, liền đêm đêm đến cung ta, ngay cả lật thẻ bài cũng miễn.
Chúng phi tần kinh ngạc đến ngây người: “Trần phi không phải thân thể không khỏe sao? Tại sao Hoàng thượng lại đêm đêm đến sủng hạnh nàng ta?”
Còn ba ngày nữa là đến tiệc mừng thọ Thái hậu.
Kinh thành tràn ngập lời đồn đại, truyền tai nhau những lời lẽ khó nghe.
Nói Hoàng thượng phong nữ tử thanh lâu làm phi, đêm đêm sủng hạnh.
Tin đồn còn nói, nữ tử kia sau khi được sủng hạnh chưa từng uống thuốc tránh thai, Hoàng thượng có ý định để nàng ta mang long chủng.
Nếu thật sự mang thai, chẳng phải Đại Mặc sẽ tiêu tùng sao?
Ta thầm nghĩ chẳng phải giấu người bên cạnh ta, sao người ngoài lại biết được những chi tiết này?
Lời đồn đại truyền đến tai ta, ta chẳng thèm để tâm.
Còn Mặc Tiêu Hàn lại nổi trận lôi đình, ra lệnh truy tìm nguồn gốc của những lời đồn.
Tuy Thái hậu không thích ta, nhưng chuyện này liên quan đến thanh danh Hoàng gia, bà không thể không phong tỏa tin tức.
Cuối cùng điều tra ra, lời đồn đại bắt nguồn từ miệng kế mẫu của Sở Hành.
Kế mẫu ta cấu kết với Sở Vân Ninh, năm đó bán ta vào thanh lâu, bà ta cũng góp một phần công lao.
Lần này những lời đồn đại về ta, cũng là do Sở Vân Ninh xúi giục.
Mặc Tiêu Hàn ra lệnh ban cho kế mẫu một ly rượu độc, đồng thời tuyên bố, sau này ai dám bàn tán chuyện này, gi/3t không tha.
Như vậy, lời đồn đại cũng chấm dứt.