Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ánh Trăng Sáng Rọi Bụi Trần - Chương 9:

Cập nhật lúc: 2024-05-22 20:00:09
Lượt xem: 4,932

19

Sở Vân Ninh bị phế, ta được phong làm Hoàng hậu.

Mặc Tiêu Hàn đưa Lạc nhi đến cung ta nuôi dưỡng, đối ngoại vẫn giữ bí mật về thân thế của Lạc nhi.

Dù sao chuyện này cũng liên quan đến thanh danh Hoàng gia.

Khi ta mang thai sáu tháng, ta đã cầu xin Mặc Tiêu Hàn tha cho Khanh An.

Ta sờ lên bụng đã nhô cao, dùng thủ ngữ nói với Mặc Tiêu Hàn: [Hoàng thượng, giờ thần thiếp đã mang thai sáu tháng, cũng không còn quan hệ gì với Khanh An nữa, người không cần phải ghen tuông nữa, hãy thả hắn đi.]

Mặc Tiêu Hàn lại nói: “Trẫm thả hắn đi, hắn chỉ có ch/3t nhanh hơn. Thôi được, nếu nàng muốn trẫm thả hắn, trẫm sẽ như nàng mong.”

Ta mơ hồ hiểu được lời Mặc Tiêu Hàn nói.

Khanh An là tử sĩ của Thành vương, vốn dĩ hắn không có thân phận tự do, Thành vương bảo hắn ch/3t, hắn không thể không ch/3t.

Nhưng đây không phải là chuyện ta nên lo lắng.

Mặc Tiêu Hàn đã thả Khanh An theo lời ta.

Ta an tâm dưỡng thai trong tẩm cung.

Ta biết rõ ân oán của người lớn không nên liên lụy đến con trẻ, nên coi Lạc nhi như con ruột.

Khi ta mang thai tám tháng, Thành vương chính thức ép Thái hậu tạo phản, Mặc Tiêu Hàn điều động binh mã, dây dưa với Thành vương.

Thái hậu không phải mẫu thân ruột của Mặc Tiêu Hàn, con bài Thành vương không thể uy h.i.ế.p được Mặc Tiêu Hàn.

Đêm đó, ta đang dỗ Lạc nhi ngủ trong phòng ngủ phụ.

Gần đây Mặc Tiêu Hàn bận rộn với chính sự và xử lý chuyện mưu phản của Thành vương, thường bận đến nửa đêm mới về tẩm cung nghỉ ngơi.

Ta vừa dỗ Lạc nhi ngủ, liền nghe thấy tiếng động lạ trên xà nhà.

Ta đang định gọi người, một bóng đen từ trong mật thất trên xà nhà bay xuống, hắn bịt miệng ta: “Trần Ai, là ta.”

Ta nhận ra giọng nói của Khanh An.

Khanh An võ nghệ cao cường, đặc biệt là khinh công bay nhảy trên tường, né tránh thị vệ lẻn vào hậu cung cũng không phải chuyện khó.

Ta dùng thủ ngữ nói chuyện với Khanh An: “Khanh An, huynh đến đây làm gì?”

Khanh An buông ta ra, nhìn Lạc nhi đang ngủ say trên giường, nói với ta: “Trần Ai, ta phụng mệnh Thành vương, đến đưa Lạc nhi đi, ta không muốn làm hại muội, muội nhắm một mắt mở một mắt được không?”

Ta chắn trước mặt hắn, tiếp tục dùng thủ ngữ: “Khanh An, huynh chán sống rồi sao? Chỉ cần Lạc nhi khóc, kinh động đến cấm quân Hoàng gia, dù huynh có võ nghệ cao cường cũng không thoát khỏi Hoàng cung.”

“Hơn nữa, Lạc nhi chỉ an toàn khi ở bên cạnh ta, để nó trở về bên cạnh Thành vương, chỉ có con đường ch/3t.”

“Thành vương bảo ta bắt cóc muội, ta sẽ không làm như vậy.” Khanh An thở dài, hắn là tử sĩ, biết rõ là ch/3t, cũng không thể kháng lệnh chủ nhân.

“Trần Ai, hôm nay ta đến là vì muốn gặp muội lần cuối.” Khanh An nhìn ta bằng ánh mắt chứa đầy thâm tình, như đang trăn trối:

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

“Nguyện kiếp sau, ta là người tự do... lại gặp muội.”

“Đừng nói nữa, huynh mau đi đi.” Ta xua tay với Khanh An, ra hiệu hắn nhanh rời đi.

“Trần Ai, chúng ta kiếp sau gặp lại.” Khanh An nhìn ta thật sâu trước khi rời đi, như muốn khắc ghi dung mạo của ta vào trong xương tủy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-trang-sang-roi-bui-tran/chuong-9.html.]

Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau.

Cung nhân kinh hô: “Có thích khách, bảo vệ Hoàng hậu!”

Thuộc hạ xông vào phòng bảo vệ ta, ta bảo bọn họ trông chừng Lạc nhi, sau đó bước ra khỏi tẩm cung.

Trên mái nhà, Khanh An bị cấm quân Hoàng gia bao vây.

Mặc Tiêu Hàn vội vã chạy đến, hắn ôm ta vào lòng, cao giọng ra lệnh: “Gi/3t không tha!”

20

Ta biết mình không thể cứu Khanh An nữa, trừ phi hắn phản bội Thành vương, nếu không hắn sớm muộn gì cũng ch/3t.

Nhưng cho dù Thành vương đã mưu phản, hắn cũng không phản bội chủ nhân, tử sĩ có tín điều của tử sĩ.

Điều duy nhất hắn có thể làm là, nhân lúc có cơ hội bắt cóc ta, nhưng lại không làm hại ta.

Trước khi cung thủ đến, Khanh An vẫn còn cơ hội trốn thoát, nhưng hắn lại không chạy trốn.

Hắn ôm quyết tâm ch/3t, đã không thể hoàn thành tử lệnh mà chủ nhân giao phó, hắn lựa chọn lấy cái ch/3t để chuộc tội.

Sống mũi ta cay cay, Khanh An cũng là người đáng thương.

“Đừng nhìn nữa, vào trong đi.” Mặc Tiêu Hàn nắm tay ta đi vào tẩm cung.

Cung thủ đã vào vị trí, ngay lúc bước vào cửa, ta nghe thấy tiếng vô số mũi tên bay vút qua.

Mặc Tiêu Hàn đóng cửa phòng, ngăn cách tất cả mọi thứ bên ngoài.

Ngày hôm sau, ta nghe cung nhân nói thích khách tối qua đã xử tội.

Mắt ta cay cay, trong lòng cảm thấy khó chịu khôn tả.

Lúc dùng bữa trưa, ta nghe thuộc hạ bẩm báo, nói Thành vương bại trận, Hoàng thượng đích thân dẫn binh đến ngoại ô truy sát Thành vương.

Trước khi đi, Hoàng thượng đã dặn dò thị vệ bảo vệ ta thật tốt.

Ta không ra khỏi tẩm cung, hỏi thị vệ về thi th3 của Khanh An.

Thị vệ nói Hoàng thượng đã dặn dò, không được dẫn ta đến xem thi th3 của Khanh An, sợ ta đau lòng.

Thôi vậy, cuộc cung biến do Thành vương phát động đã cướp đi sinh mạng của rất nhiều người, ta và Khanh An, mỗi người đều có số phận riêng.

Ta ở trong tẩm cung, chờ Mặc Tiêu Hàn bình an trở về.

Lúc hoàng hôn, Ngự thư phòng truyền đến tin tức, nói Sở Vân Ninh trốn thoát khỏi lãnh cung, giả mạo ta đến Ngự thư phòng trộm ngọc tỷ.

Ngự thư phòng được canh phòng nghiêm ngặt, Sở Vân Ninh mặc phượng bào, bụng nhét gối, giả vờ mang thai.

Nhưng nàng ta còn chưa tìm thấy ngọc tỷ trong Ngự thư phòng, đã bị thị vệ nhận ra thân phận.

Bây giờ nàng ta đã bị thị vệ bắt giữ, Hoàng thượng không có ở trong cung, thị vệ đến hỏi ý kiến của ta.

Sở Vân Ninh giúp Thành vương trộm ngọc tỷ truyền quốc, có mười cái đầu cũng không đủ để nàng ta ch/3t.

Đừng nói là kim bài miễn tử của Thái hậu, cho dù nàng ta có kim bài miễn tử do Mặc Tiêu Hàn ban tặng, cũng không cứu được nàng ta.

Cuộc đời nàng ta đã đi đến hồi kết.

[Dẫn nàng ta đến đây đi.] Ta dùng thủ ngữ ra lệnh cho thị vệ.

Loading...