Bạn Trai Tiểu Yêu Tinh - Chương 11-15
Cập nhật lúc: 2024-06-25 11:44:16
Lượt xem: 681
11.
"Nguyễn Sơ Sơ, cô đã sa đoạ đến mức này rồi sao?"
Giọng nói tức giận quen thuộc vang lên—- là Chu Dã, mơ hồ nhớ lại lý do chia tay với hắn ta lúc đó, là vì hắn ta không biết phân biệt trà xanh.
Em gái trà xanh của hắn ta hắt cốc nước lên người mình, nói là tôi hắt, hắn ta không phân biệt đúng sai, tạt thẳng cốc cà phê vào tôi.
Cứ tưởng nhà mình có tí tiền, liền tỏ ra gia trưởng cực đoan.
Một người bạn trai cũ đạt tiêu chuẩn, đáng lẽ phải bị chôn dưới đất, moi thế nào cũng không moi lên được.
Rõ ràng, hắn ta không đạt tiêu chuẩn!!!
"Nguyễn Sơ Sơ, đi theo tôi, quán bar này là của bạn tôi."
Giọng điệu đe dọa đã thể hiện rõ ràng. Lâu ngày không gặp, hắn ta vẫn là cái bộ dáng ngu xuẩn, hống hách, thiếu não đó.
Tôi giữ chặt Phương Nhiên đang muốn xông lên xé xác hắn ta.
Giang Diệu từ phía sau vòng tay ôm eo tôi.
"Ồ, bạn nào của anh? Tự biên tự diễn à?"
Sắc mặt Chu Dã tái mét: "Mày là thằng nào, cũng xứng nói chuyện với tao?"
Giang Diệu cười khẩy: "Tao là bố mày đấy."
Chu Dã quay người nói với người phục vụ phía sau: "Đi gọi quản lý đến đây cho tao, đuổi thằng này ra ngoài."
Nắm đ.ấ.m của tôi cứng lại, Giang Diệu vuốt ve eo tôi: "Bạn trai cũ của chị à?"
Tôi gật đầu.
Cậu ta nhíu mày: "Mắt nhìn người của chị ngày xưa không tốt lắm nhỉ."
Điều này tôi thừa nhận, dù sao thì, trên đầu cũng đã có cả thảo nguyên Hulunbuir rồi.
12.
Quản lý quán bar đến rất nhanh, khí thế hừng hực. Nhưng khi nhìn thấy Giang Diệu, hai mắt ông ta sáng rực, đẩy Chu Dã sang một bên.
Chu Dã: "???"
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Ôi chao, cậu chủ, sao cậu đến đây mà không báo trước cho tôi một tiếng?"
Sắc mặt Giang Diệu có chút không tự nhiên: "Tôi đến đây khi nào?"
Quản lý lật sổ ghi chép: "Thứ Hai, Ba, Năm tuần trước, Thứ Ba, Tư, Sáu tuần trước nữa."
Tốt, rất tốt!!!
Tôi cứ tưởng cậu ta đeo khẩu trang, kính râm là đang đóng phim điệp viên, ai ngờ con hàng này lại đang chơi trò cung tâm kế.
Tôi hung hăng véo eo cậu ta một cái.
Đây chính là "chưa từng đến đây", "sợ lạc đường"!??
Sắc mặt Giang Diệu tối sầm lại, nhìn tôi: "Chị ơi, toàn là xã giao thôi… Không có phụ nữ."
Tôi lại véo cậu ta một cái, bây giờ là lúc nào rồi, đang là đại chiến mắng nhiếc đấy.
Chu Dã: Tôn trọng? OK?
Quản lý quán bar hình như cũng nhận ra điều gì đó, lau mồ hôi trên trán, bình thản nói hươu nói vượn: "Không, cậu chưa từng đến đây."
Phương Nhiên ở bên cạnh cười đến mức suýt nữa thì lìa đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-tieu-yeu-tinh/chuong-11-15.html.]
13.
Chu Dã tức giận: "Ông là quản lý đúng không, tôi họ Chu."
Phương Nhiên lạnh lùng nói: "Tôi họ Chu, ẻ toàn ẻ vào túi quần."
Hóa ra quán bar này lại là sản nghiệp của nhà họ Giang, không có gì bất ngờ khi quản lý đứng về phía cậu chủ nhà mình.
Khí thế Giang Diệu cực kỳ mạnh mẽ, đâu còn dáng vẻ ngoan ngoãn, dễ bảo, khép nép lúc thường.
Cả người toát ra vẻ ngang tàng, hung ác, chỉ vài câu nói đã chặn đứng đường lui của Chu Dã.
Chu Dã bị người nhà họ Chu đến lôi đi.
Bố của Chu Dã nhìn thấy Giang Diệu, nịnh nọt cười nói. Tuy nhà họ Chu cũng không phải dạng vừa, nhưng không chịu nổi nhà họ Giang thật sự là... quá hùng mạnh.
Trước khi đi, Chu Dã vẫn cố tình chọc tức tôi một câu.
"Sơ Sơ, chúng ta hẹn hôm nào nói chuyện."
Giang Diệu lạnh lùng nói: "Chú Chu, con trai chú cứ thích dòm ngó bạn gái của người khác, chú nên trông chừng cho kỹ, đừng thả ra ngoài cắn người lung tung."
Tên nhóc này, ai là bạn gái của cậu ta!
Được nương nhờ hào quang của cậu chủ, thật sự là đã được nếm trải cảm giác của nữ chính trong tiểu thuyết.
14.
Trên đường về nhà, Giang Diệu cứ khăng khăng nắm tay tôi.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: "Sao thế? Sợ lạc đường?"
"Chị ơi, chị không định chịu trách nhiệm với em sao?"
Tên nhóc này, sao không diễn theo kịch bản gì cả vậy?
"Tôi chịu trách nhiệm gì với cậu?"
Tôi không để ý đến cậu ta, tiếp tục đi về phía trước. Quay đầu lại, tôi thấy cậu ta đứng im tại chỗ, cau mày. Dù cách nhau năm mét, nhưng giọng nói của cậu ta vẫn cực kỳ vang dội.
"Hôn cũng hôn rồi, chị còn không muốn chịu trách nhiệm với em."
Thấy người xung quanh tụ tập ngày càng đông, tôi tiến lên kéo cậu ta.
Cậu ta không nhúc nhích. Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm, đi nhanh."
Mẹ kiếp, muốn gϊếŧ tôi cũng đừng dùng cách công khai trước mặt xã hội chứ!!!
15.
Buổi tối, tôi cho con cá nhỏ béo ú ăn. Con cá nhỏ béo ú mấy hôm nay hơi kỳ lạ, cũng không nói năng gì. Giang Diệu khẳng định chắc nịch là nó không sao.
Sau đó, Giang Diệu gõ cửa phòng tôi, nhìn dáng vẻ ăn mặc hở hang của cậu ta. Trong đầu tôi toàn là suy nghĩ "Nó muốn quyến rũ tôi, nó muốn quyến rũ tôi!"
Cậu ta nhướng mày: "Chị ơi, nụ hôn chúc ngủ ngon của em đâu?"
Không thể cưỡng lại sự cám dỗ của sắc đẹp, tôi hôn cậu ta một cái.
Cậu ta giữ chặt gáy tôi, hôn sâu hơn.
Cậu ta còn muốn nói gì đó, nhưng bị tôi đuổi ra ngoài, sau đó ậm ừ không cam lòng rời đi.
Haiz, em trai mà, bám người cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà thật... thơm!!!