Con Nuôi Rắc Rối - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-25 09:14:18
Lượt xem: 2,162
Đúng lúc này, một thị vệ hốt hoảng chạy tới.
"Đại nhân, Ninh cô nương xảy ra chuyện rồi."
Sắc mặt Giang Duật Ngôn hơi thay đổi, hắn nhận lấy tờ giấy trong tay thị vệ xem, sắc mặt càng thêm khó coi.
Hắn xem xong tờ giấy liền nhìn ta, vẻ mặt kỳ quái.
Ta bị hắn nhìn đến nỗi sởn cả gai ốc.
"Ninh muội muội làm sao vậy?" Ta tiến lại gần xem tờ giấy của hắn.
Ta vừa nhìn, trong lòng chợt lạnh.
Chúng ta đang vi hành, lại gặp phải bọn cướp sắc, chúng muốn Giang Duật Ngôn dùng ta để đổi lấy Ninh Chiêu Chiêu.
Ta lặng lẽ lùi lại, tránh xa Giang Duật Ngôn.
Nhưng Giang Duật Ngôn vẫn nhìn chằm chằm vào ta.
Gáy ta lạnh toát.
"Giang Duật Ngôn, ngươi sẽ không vì Ninh Chiêu Chiêu mà ném ta cho đám cướp sắc đó chứ?"
Khi hỏi câu này, ta gần như đã biết câu trả lời.
Trong lòng Giang Duật Ngôn, Ninh Chiêu Chiêu và ta, ai nặng ai nhẹ, không cần phải hỏi.
Ta toát mồ hôi lạnh.
Quả nhiên, Giang Duật Ngôn suy nghĩ một lát, nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Kỷ Vân Phù, ngươi thông minh hơn Chiêu Chiêu, cũng gan dạ hơn. Lát nữa ngươi hãy phối hợp với ta."
Ta có chút run rẩy, "Tại sao? Mạng của ta thì rẻ mạt hơn của nàng ta sao?"
Giang Duật Ngôn rất lý trí: "Kỷ Vân Phù, lúc này đừng có giở tính trẻ con nữa, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Vậy nếu có bất trắc gì thì sao?"
"Không có bất trắc."
Một cảm giác uất ức nghẹn lại tại lồng ngực.
Ta biết ta không còn sự lựa chọn nào khác.
"Quen biết ngươi thật là xui xẻo."
Giang Duật Ngôn lập tức sa sầm mặt mày
...
Ninh Chiêu Chiêu khóc lóc thảm thiết.
Ta chậm rãi bước về phía nàng ta.
Không biết vì sao, Giang Duật Ngôn đột nhiên nắm lấy ta.
Ta còn một chút hy vọng: "Giang Duật Ngôn, Bổn cung có thể không đi qua đó không?"
Giang Duật Ngôn do dự.
Đúng lúc này, Ninh Chiêu Chiêu càng khóc to hơn: "Duật Ngôn ca ca, muội sợ lắm... Muội nhớ cha quá..."
Giang Duật Ngôn cứng người một lúc, rồi buông tay ta ra.
"Kỷ Vân Phù, ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp với ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-nuoi-rac-roi/chuong-10.html.]
"... Sao lúc trước ta lại mù quáng mà để ý đến ngươi chứ?"
Sắc mặt Giang Duật Ngôn lập tức tái mét.
Ta đi về phía bọn cướp, Ninh Chiêu Chiêu cũng thuận lợi trở về bên cạnh Giang Duật Ngôn.
Kẻ địch dùng lưỡi đao lạnh lẽo kề vào cổ ta.
Tim ta đập thình thịch, nhìn chằm chằm vào Giang Duật Ngôn.
Tay trái hắn nắm hờ thành nắm đấm, theo như lời hắn dặn trước đó, tiếp theo hắn sẽ ném kiếm tới, sau đó ta sẽ né sang trái, nhanh chóng thoát thân, chạy về phía hắn, hắn sẽ lập tức ứng cứu ta.
Kế hoạch rất hoàn hảo.
Nhưng có chút bất ngờ xảy ra.
Ta vừa chạy về phía hắn chưa được hai bước, chân đã bị chuột rút.
Và hắn, người đáng lẽ phải ứng cứu ta, cũng vì Ninh Chiêu Chiêu đột nhiên ngất xỉu mà không kịp đến cứu ta.
Thế là bi kịch xảy ra.
Tên cướp tức giận đè lưỡi d.a.o sắc bén lên cổ ta.
Máu phun ra.
Ta đau đến mức hít một hơi lạnh.
Sắc mặt Giang Duật Ngôn thay đổi lớn: "Các ngươi muốn gì, ta đều có thể cho, đừng động đến nàng ấy."
"Đừng nói nhảm, tất cả bỏ vũ khí xuống, quay người lại, đi về phía sau mười dặm."
Giang Duật Ngôn không nhúc nhích.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta lại xui xẻo rồi, đao của địch lại ấn lên cổ ta, "A Trì."
Đau đến mức không nhịn được mà nước mắt lưng tròng.
"Giang Duật Ngôn, ta sắp đau c.h.ế.t rồi!" Trong lòng ta đã c.h.é.m hắn trăm nhát đao.
Sắc mặt Giang Duật Ngôn khó coi đến cùng cực, hắn nhìn ta, nghiến răng nói: "Được, chúng ta sẽ làm theo, đừng làm hại nàng ấy."
Thật hiếm có, Giang Duật Ngôn đã tìm ra lương tâm của mình rồi, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Kẻ địch ném ra một loạt b.o.m khói, nhanh chóng đẩy ta lên xe ngựa rồi bỏ chạy.
.........
"Lớn đến chừng này rồi chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp thế này, hay là chơi xong rồi hãy giết?"
"Dù sao thì tiểu nha đầu kia chỉ nói là g.i.ế.c nàng ta, không nói là không được chơi."
"Vậy thì ai trước..."
Hai tên sơn tặc đầu sỏ này đã coi ta như người chết, bắt đầu cãi nhau.
Ta không nhịn được chen miệng: "Tiểu nha đầu mà các ngươi nói là ai vậy?"
"Nói ra cũng được, để ngươi c.h.ế.t một cách minh bạch, chính là tiểu nha đầu đã đổi lấy ngươi đó, ngươi cướp mất nam nhân của nàng ta, nàng ta muốn g.i.ế.c ngươi."
...
Ta đã hiểu rồi, vậy ra là Ninh Chiêu Chiêu tự biên tự diễn ra màn kịch này, cấu kết với bọn cướp, muốn g.i.ế.c ta.
Có đáng không?
Vì một Giang Duật Ngôn, ta chịu thua.