Con Nuôi Rắc Rối - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-08-25 09:24:00
Lượt xem: 1,953
Ta đưa mắt nhìn quanh, hang động âm u lạnh lẽo, những xác c.h.ế.t đang rỉ ra dòng m.á.u đỏ sẫm lạnh ngắt, loang lổ khắp mặt đất, óc não văng tung tóe trên vách hang, tay ta run rẩy không ngừng, cảm giác buồn nôn dâng lên tận cổ họng.
Như thể bị hút vào vòng xoáy tăm tối lạnh lẽo, dù cố gắng vùng vẫy cũng không thể thoát ra.
Cho đến khi một tràng ồn ào từ nơi không xa vọng lại, như mũi d.a.o đ.â.m vào màng nhĩ, ta bỗng chốc tỉnh táo lại, chưa đến lúc yếu lòng.
Ta hít một hơi thật sâu, nhấc chiếc váy tả tơi, chui qua lỗ chó, không ngừng nghỉ một khắc, lao thẳng xuống núi như kẻ mất hồn.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Gió núi lạnh buốt táp vào mặt đau rát, gai góc ven đường cứa vào da thịt mềm mại, màn đêm như kéo dài vô tận, nỗi sợ hãi tột cùng không ngừng thúc giục ta chạy, cho đến khi ánh lửa dưới chân núi lọt vào tầm mắt, tựa như đóa hoa nở giữa chốn tuyệt vọng, một tia hy vọng sống le lói giữa ý thức khô cằn.
Trong đêm tối mịt mùng, Giang Duật Ngôn dẫn đầu đoàn người, tay cầm đuốc, đang tìm kiếm dưới chân núi.
Ta cảm thấy Giang Duật Ngôn hẳn là không muốn bỏ rơi ta, không muốn g.i.ế.c ta, nếu không hắn đã chẳng để mọi người hạ vũ khí để đảm bảo an toàn cho ta.
Ta muốn đánh cược một phen, cược rằng lần này Giang Duật Ngôn sẽ cứu ta.
Những bụi cây rậm rạp sẽ che khuất tầm nhìn của người dưới chân núi, họ không thể thấy ta.
Ta kiệt sức, cố hết sức gào lên gọi hắn.
"Giang Duật Ngôn, ta ở đây."
Vận may như cố tình trêu ngươi ta, lo lắng sốt ruột khiến cổ họng ta khản đặc, gần như không thể phát ra tiếng.
Đúng lúc này, chẳng biết Ninh Chiêu Chiêu đã nói gì với Giang Duật Ngôn, hắn bỗng hạ lệnh, dẫn người quay đầu đi về hướng ngược lại.
Không, đừng đi.
Bản năng sinh tồn trỗi dậy mãnh liệt, đầu óc ta xoay chuyển như chong chóng.
Phải rồi, ta không thể cất tiếng, nhưng bụi cây thì có thể.
Ta dồn hết sức lực đập mạnh vào bụi cây, cố gắng tạo ra những âm thanh chói tai nhất có thể.
Ta còn buộc chiếc khăn lụa đỏ rực lên một cành cây khô, giơ cao lên, với hy vọng có người nhìn thấy.
Nhưng ta không ngờ rằng, người đầu tiên nhìn thấy, người đầu tiên nghe thấy, lại là Ninh Chiêu Chiêu.
Nàng ta nhìn về phía ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười âm trầm.
Rồi nàng ta hét lớn: "Trong bụi cây trên núi có mai phục, hướng Đông Nam, cẩn thận."
Quay lưng về phía ta, Giang Duật Ngôn không mảy may nghi ngờ lời Ninh Chiêu Chiêu, lập tức hạ lệnh: "Bắn c.h.ế.t toàn bộ."
Đầu óc ta trống rỗng.
Năm xui tháng hạn.
Cược thua rồi.
Trước mắt, vô vàn mũi tên như mưa rào xuyên không gian bay tới.
Có thứ vũ khí sắc bén nào đó đột ngột xuyên qua cơ thể ta...
Cú va chạm mạnh mẽ hất văng ta về phía sau một đoạn.
Một cơn gió lớn thổi qua, chiếc khăn lụa đỏ buộc trên cành cây khô bay đi mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-nuoi-rac-roi/chuong-12.html.]
Ta choáng váng, ôm lấy lồng n.g.ự.c đau nhói, đưa tay níu kéo trong gió, nhưng lại trượt chân, rơi xuống vực sâu.
...
Giang Duật Ngôn bỗng cảm thấy đau nhói ở ngực, hắn vội vàng quay người lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Không thấy gì cả, chỉ có bóng cây đen kịt và ánh trăng le lói hắt hiu.
Không hiểu vì sao, một nỗi thất vọng to lớn bỗng dâng lên, bóp nghẹt lấy trái tim hắn.
"Kỷ Vân Phù, rốt cuộc nàng đang ở đâu?"
"Duật Ngôn ca ca, muội xin lỗi, muội nhìn nhầm rồi, là bóng cây chứ không phải mai phục."
Giang Duật Ngôn thở dài: "Lên núi tìm kiếm."
"Ơ kìa, đó chẳng phải là khăn lụa đỏ của Kỷ tỷ tỷ sao?" Ninh Chiêu Chiêu chỉ về hướng Tây Bắc, trên một cây cao ở đó đang treo một chiếc khăn lụa đỏ.
Giang Duật Ngôn nheo mắt, hắn nhớ rõ, đây là chiếc khăn mà Kỷ Vân Phù rất trân trọng, có lẽ nàng cố ý để lại để nhắc nhở hắn.
Một cảm giác sốt ruột như thiêu đốt trái tim hắn.
Hắn lập tức hạ lệnh: "Là của nàng ấy, tìm kiếm về phía đó."
......
Ta đã thành thân được hai năm, nhưng đến nay vẫn chưa động phòng hoa chúc.
Lúc này đây, hành động của ta có phần ti tiện, bởi ta đang lén nhìn trộm một chàng trai tuấn tú đang say ngủ.
Hắn có bờ vai rộng, eo thon, đôi chân dài, cuộn mình trên chiếc giường hẹp trước mắt.
Dáng vẻ ấy tuy có chút gò bó, nhưng không hề làm giảm đi khí chất cao quý toát ra từ hắn.
Ta khẽ l.i.ế.m môi, chàng trai tuấn tú này là người đẹp trai nhất thôn Đào Hoa, cũng là người của ta.
Nói đúng hơn, là người mà ta vẫn chưa hoàn toàn có được.
Bên cửa sổ, hoa quỳnh đang lặng lẽ khoe sắc trong đêm, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp căn phòng.
Có lẽ vì khát, hắn vô thức mím môi, yết hầu với những đường nét rõ ràng khẽ chuyển động lên xuống.
Một sức hấp dẫn mãnh liệt cùng màn đêm đồng thời sinh sôi.
Ánh trăng như nước, róc rách tưới mát qua cánh môi lạnh lẽo của hắn.
Không một tiếng động, lại cám dỗ đến kinh tâm động phách.
Ta nuốt nước bọt, nắm chặt mép giường, run rẩy, hơi nghiêng người về phía trước, đến gần hắn.
Hơi thở của hắn đều đều chậm rãi, đan xen với hơi thở gấp gáp của ta.
Tim ta đập rất nhanh.
Khi sắp sửa chạm vào đôi môi mềm mại kia, cằm ta bỗng nhiên bị nắm chặt.
"Phù Nhi, không được." Hắn chậm rãi mở đôi mắt phượng lạnh lùng, bất lực lại cưng chiều mà nhìn ta.
"Chỉ một chút thôi.”