Con Nuôi Rắc Rối - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-08-25 09:30:28
Lượt xem: 2,091
Hắn bế thốc ta lên, ôn nhu bảo: "Ngoan nào, về phòng ngủ nghỉ ngơi thôi."
Ta bám chặt lấy vạt áo hắn, hai chân không ngừng vùng vẫy: "Chẳng phải chàng là phu quân của ta sao? Chàng phải làm tròn bổn phận của một người phu quân chứ."
Hắn chau mày, vẻ mặt bất đắc dĩ, giữ chặt lấy đôi chân đang quẫy đạp của ta: "Nàng vừa khỏi bệnh, không nên cử động mạnh."
Xem ra ta không có cách nào thuyết phục được hắn rồi.
Ta nhìn chằm chằm vào yết hầu nhô cao của hắn.
Ta nhớ rõ, lần trước, chỉ lỡ tay chạm nhẹ vào yết hầu của hắn thôi, mà hơi thở của hắn đã trở nên hỗn loạn rồi...
Ta lặng lẽ đưa tay ra, chậm rãi tiến gần đến yết hầu của hắn.
Ngay khi sắp thành công, tay ta lại bị hắn nắm chặt.
Ta thẹn quá hóa giận: "Hừ, ta muốn đổi phu quân..."
Ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm: "Nàng vừa nói gì cơ? Muốn bị phạt sao?"
Ta chợt nhớ tới hình phạt lần trước của hắn.
Mặt nóng bừng, ta vội vã vùi mặt vào lồng n.g.ự.c hắn.
"Ta không nói gì cả."
...
Ta nằm trên giường, trở mình mãi không tài nào chợp mắt được.
Phu quân nhà người ta cũng như vậy sao?
Thành thân đã hai ba năm, vậy mà vẫn chưa động phòng ư?
Ta chìm sâu vào dòng suy tư.
Có quá nhiều chuyện ta đã không còn nhớ rõ nữa.
Nửa năm trước, khi ta tỉnh dậy ở thôn Đào Hoa, người đầu tiên ta nhìn thấy chính là phu quân của ta.
Lúc ấy, ta hoàn toàn không nhớ hắn là ai.
—-------------
"Ngươi là ai?"
Hắn sững sờ một lúc, "Nàng không nhận ra ta sao?"
"Chúng ta có quan hệ gì, tại sao ta phải nhận ra ngươi?"
Hắn bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Phù Nhi, ta là phu quân của nàng."
Lúc đó ta vô cùng kinh ngạc.
Vậy mà ta đã thành thân rồi ư?
Ta có chút không tin.
Hắn rất bất lực, nói chúng ta đã đăng ký ở quan phủ, nếu không tin, có thể đến quan phủ hỏi.
Hắn đã nói đến mức này, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú đúng gu thẩm mỹ của ta, ta cũng không còn nghi ngờ nữa.
Nhưng ta thân là một nữ tử thanh lâu, quen biết hắn như thế nào?
Sao ta lại ở thôn Đào Hoa?
Vì sao cả người ta quấn đầy băng gạc, lại còn rất đau?
Ký ức là một mảng trống rỗng.
Hắn giúp ta hồi tưởng lại.
Hắn nói ta nhập cung làm ca nữ, còn hắn là nhạc sư trong cung, chúng ta thường cùng nhau trao đổi nhạc lý, hợp tấu, sớm tối bên nhau, tình cảm dần nảy sinh, hai trái tim hướng về nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-nuoi-rac-roi/chuong-13.html.]
Thái tử Đông Cung nhân từ, tác thành cho chúng ta, cho chúng ta xuất cung.
Chúng ta rất hạnh phúc, sống cuộc sống nam cày nữ dệt.
Còn về việc tại sao ta lại quấn đầy băng gạc?
Vì chúng ta ra ngoài du ngoạn, gặp phải bọn cướp, ta trượt chân ngã xuống vực, trọng thương không dậy nổi.
May mắn gặp được một vị lang y, dùng cổ trùng để nối mạng cho ta, ta hôn mê hơn một năm, cuối cùng mới tỉnh lại.
Đối với những lời hắn nói, ta thường tin tưởng mù quáng, nhưng giờ xem ra, câu "chúng ta rất hạnh phúc" này, có chút đáng ngờ.
Có cặp vợ chồng hạnh phúc nào mà không động phòng hoa chúc?
Càng nghĩ càng tức, hắn cứ thế đi qua đi lại trước mắt ta, lại còn không chịu trách nhiệm.
Ta đạp vào chăn một cái.
Từ chiếc giường bên cửa sổ vang lên một giọng nói đầy đe dọa.
"Đắp chăn tử tế, đi ngủ."
Ta lại đạp thêm một cái để bày tỏ sự phản kháng.
"Hửm?" Đây là lời cảnh cáo cuối cùng.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta nhanh chóng ngồi dậy, ngoan ngoãn cuộn chăn trùm kín đầu.
"Ngủ thì ngủ, đáng ghét."
Mang đôi mắt thâm quầng vì không được thỏa mãn, ta ôm một chậu y phục ra suối giặt.
Bên dòng nước chảy róc rách, có một số nữ nhân đang tụ tập, trò chuyện với nhau.
Ta buồn ngủ đến mức cứ ngáp ngắn ngáp dài, lúc này nghe thấy một tỷ tỷ nói.
"Nam nhân đều thích tỏ ra mạnh mẽ, có bệnh khó nói họ cũng không thể nói ra, chỉ có thể giả vờ thanh tâm quả dục."
Ta vừa nghe thì thấy triệu chứng hoàn toàn trùng khớp, ta liền vứt chày giặt đồ sang một bên, vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe.
"Ông chồng nhà ta trước đây cũng không quan tâm, bây giờ thì dính người lắm
“Vẫn phải bồi bổ, bồi bổ càng sớm thì càng tốt."
"Bồi bổ bằng cách nào?"
"Hẹ, nhung hươu..."
Nàng ấy kể ra một loạt thức ăn, ta vội vàng đọc thầm theo.
Có người đột nhiên hỏi ta: "Này, Nhị Lang nhà ngươi thế nào rồi?"
Mắt người nào cũng sáng rực, nhìn chằm chằm vào ta.
Phu quân ta có một khuôn mặt khiến ong bướm mê mẩn, nữ nhân trong làng đều thích bàn tán về hắn.
Sợ hắn xấu hổ, ta cố gắng che giấu, cúi đầu ngượng ngùng nói: "Không nói nữa, haiz, chân mềm nhũn hết cả rồi..."
"Chậc chậc..."
"Thảo nào mắt ngươi thâm quầng như thế..."
Ta cười gượng vài tiếng, lúc này, bên tai lướt qua giọng nói trầm thấp, chậm rãi của một người nam nhân.
"Chân mềm nhũn?"
Ta giật bắn cả mình.
Quay đầu lại nhìn.
Phu quân ta đang đứng sau lưng ta, khoanh tay, đôi mắt phượng long lanh ánh sáng, cứ thế nhìn ta với nụ cười nửa miệng.
"..."