Con Nuôi Rắc Rối - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-08-25 09:35:59
Lượt xem: 2,526
Ta đỏ mặt tía tai, theo bản năng lùi lại một bước, nhưng ngay sau đó, bị hắn mạnh mẽ kéo về, bế ngang lên.
"Muốn về nhà nghỉ ngơi, hay là tiếp tục ở đây tán gẫu?"
Xung quanh có người che miệng, có người che mắt, có người không nhịn được, a a a kêu lên vài tiếng.
Ta xấu hổ che mặt, "Đừng nói nữa, ngại c.h.ế.t đi được. Thả ta xuống."
Nhưng cánh tay hắn lại siết chặt hơn.
"Không phải là chân của nương tử mềm nhũn rồi sao? Nói xem, ở lại đây, hay là về nhà?"
Ta vặn vẹo trong lòng hắn, run rẩy nói: "Về, về nhà..."
Hắn sải bước dài, ôm ta về nhà.
"Ơ, chờ đã, chậu, y phục, chày còn chưa lấy..."
"Mất thì mua lại."
Ta xót tiền, kéo kéo tay áo hắn: "... Vội về nhà làm gì vậy?"
Hắn cúi đầu nhìn ta, khóe mắt nhuốm chút sắc tình, yết hầu chuyển động.
"Có việc quan trọng muốn bàn bạc với nương tử."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Một trực giác nguy hiểm đột nhiên xuất hiện.
...
Cánh cổng sân "ầm" một tiếng bị đá văng ra, rồi lại "ầm" một tiếng nữa bị đóng lại.
Thậm chí không kịp vào nhà, hắn đột ngột ấn ta vào cửa, hôn mạnh mẽ.
Ta bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc.
Hôm nay hắn bị làm sao vậy?
Như biến thành một người khác.
Nhìn ánh mắt hắn như sói đói, ta đột nhiên sợ hãi.
Ta thở dốc, gắng gượng nói, "Ta, ta vừa mới khỏi bệnh, e rằng không thể..."
"Thầy thuốc vừa mới hồi âm, thân thể nàng hiện giờ có thể chịu được rồi."
"..."
Ta bừng tỉnh, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
"Chàng... chàng đã hỏi thầy thuốc?!!!!"
Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ta, "Đây chẳng phải là điều Phù Nhi của chúng ta quan tâm nhất hay sao?"
Ta vội lấy tay che mặt, hắn nhẹ nhàng tách từng ngón tay ta ra, rồi cúi xuống hôn ta.
Gió xuân nồng nàn quyện hương hoa lê thơm ngát ùa tới.
Xa xa núi sông tươi đẹp, gần ngay trời xanh thăm thẳm, sắc xuân tràn ngập đất trời, nhưng cũng không sánh bằng nửa phần diễm lệ của nốt ruồi son nhỏ dưới mắt hắn.
Hắn khẽ dụ dỗ: "Phù Nhi, nàng có thích Nhị Lang không?"
Ta cắn môi, ánh mắt long lanh, "Ừm..."
"Cho dù Nhị Lang là ai?"
"Ừm."
Như được ban thánh chỉ, hắn hoàn toàn vứt bỏ lớp vỏ bọc, mạnh mẽ và tàn nhẫn phá tan mọi rào cản.
Trâm cài rơi lả tả khắp đất, tấm lụa mỏng màu trắng bị ném đi, bay lên cành lê, gió thổi qua, kéo căng ra, che khuất ánh nhìn của đất trời.
Chú mèo nhỏ tròn xoe chạy đến, ngây thơ ôm lấy chân hắn, kêu meo meo đòi được cưng chiều.
Hắn vốn yêu mèo như mạng, giờ đây lại không hề động lòng, hơi thở gấp gáp.
"Nhị Lang à, bây giờ không được.
"Bây giờ, ta là của nàng."
Mặt ta đỏ bừng, vội lấy tay che miệng hắn lại.
Hắn nhìn ta, khẽ mỉm cười, sắc xuân như vỡ òa, tan vào đôi mắt vốn lạnh lẽo của hắn.
Trong khoảnh khắc ấy, lòng ta xao động, không rõ là vì nụ cười quyến rũ nơi đáy mắt hắn, hay vì nốt ruồi son nhỏ xinh dưới mi mắt ấy.
Cho đến khi khói bếp từ phía xa xa bay lên, ánh bình minh dần chuyển thành nắng chói chang.
Ta nép trong vòng tay hắn, ngủ thiếp đi.
Như con cá thi thoảng nhảy lên khỏi mặt biển lấp lánh ánh vàng, vài mảnh ký ức vụt lóe lên trong giấc mơ trưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-nuoi-rac-roi/chuong-14.html.]
"Muốn giống như mẫu phi."
"Mẫu phi thơm quá."
"Mẫu phi, giúp ta."
"Chẳng lẽ ta còn có thể ăn thịt mẫu phi hay sao?"
“Nếu thực sự không còn cách nào khác, cũng chỉ đành vậy."
Lư hương kỳ lân tỏa khói thơm lượn lờ, sau bức rèm châu là một nam một nữ.
Nam nhân lười nhác khẽ mở đôi mắt lạnh lùng, nhìn về phía ta.
Nốt ruồi son nhỏ nơi đuôi mắt hắn khiến lòng ta nhói đau.
Ánh mắt hắn khóa chặt lấy ta, khẽ mở môi: "Mẫu phi."
Ta bừng tỉnh giấc.
Lòng sợ hãi, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa.
Lệ Trì ôm chặt ta, giọng nói buổi trưa pha chút khàn khàn, càng thêm vẻ mệt mỏi.
"Sao vậy?"
Lệ Trì im lặng.
Mặt ta tái mét, nhìn hắn.
Hắn từ từ nở nụ cười: "Phù Nhi của chúng ta ngủ đến mê man luôn rồi."
Ta thở phào nhẹ nhõm.
"Làm ta sợ hết hồn, ta bỗng nhiên lại nằm mơ thấy chàng gọi ta là mẫu phi."
Hắn nhìn ta chăm chú, không nói gì.
Ta tiếp tục hỏi: "Trước đây, chúng ta như thế nào?"
Hắn hoàn hồn trở lại.
"Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một nam nhân và một nữ nhân tình cờ gặp gỡ trong cung, rồi lại tình cờ yêu nhau."
Ta bĩu môi nhìn hắn.
"Nhạt nhẽo vậy sao? Chẳng có chút lãng mạn nào cả."
Hắn xoa đầu ta, "Phù Nhi của chúng ta bằng lòng yêu ta đã là một chuyện vô cùng tuyệt vời rồi."
Tim ta bỗng đập loạn nhịp.
Ta bỗng nhiên rất muốn biết thêm về những hồi ức của đôi ta.
Ta bám riết lấy hắn để lấp đầy những ký ức đã mất.
"Ai yêu trước?"
Hắn không chút do dự, đáp: "Ta."
Ta không khỏi mỉm cười: "Vậy là ai chủ động?"
"Từ trước đến nay luôn là ta."
"Vì sao lại là chàng?"
"Bản năng."
Cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt đấy, ta có chút thẹn thùng, "Vậy chàng đã cưới ta bằng cách nào?"
Hắn đổi tư thế, điềm nhiên nói: "Vừa dỗ dành vừa lừa gạt."
"... Chàng thật xấu xa, ta muốn nghe chi tiết."
Hắn vươn vai: "Buồn ngủ rồi."
"Chớ có ngủ."
Hắn khép hờ đôi mắt, vờ như đang ngủ.
Ta lay hắn: "A a a, chớ có ngủ, ta còn chưa hỏi đủ đâu."
Hắn bất lực mở mắt: "Câu hỏi cuối cùng."
"Ở bên ta, khi nào chàng thấy hạnh phúc nhất?"
Giọng hắn bỗng trở nên trịnh trọng: "Chính là lúc này, khoảnh khắc này."
"Hửm?"
Hắn đưa một tay bế ta lên, bước đến bên cửa sổ, khẽ đẩy ra, trước mắt ta bỗng hiện lên một bầu trời trong xanh vời vợi.
"Cuối cùng chúng ta cũng được thấy ánh sang mặt trời rồi."