Con Nuôi Rắc Rối - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-08-25 09:40:38
Lượt xem: 2,585
Ánh mắt hắn nhìn lên trời cao rực cháy.
"Trước đây chúng ta có điều gì khuất tất sao?"
Hắn nghiêng đầu mỉm cười, nốt ruồi lệ lay động: "Bởi vì Phù Nhi là một tiểu cô nương nhát gan, không dám cùng ta vượt qua khuôn phép."
"..." Có lẽ ta trước đây e ngại cung quy chăng?
"Nhưng không sao," hắn ép ta vào cạnh cửa sổ, thì thầm bên tai ta, "Phù Nhi chỉ cần đứng yên đó, ta sẽ bước đến bên nàng."
Tim ta lại đập mạnh một nhịp, ta không kìm được hỏi: "Vậy chàng sẽ không mệt sao?"
Ánh mắt hắn lóe lên tia cuồng nhiệt như muốn thiêu rụi tất cả, "Sẽ không, chỉ cần có nàng."
Vừa nói, hắn lại giở trò xấu, ánh mắt như sói đói, khiến người ta bối rối.
Ta cắn môi, "Chẳng phải đã buồn ngủ rồi sao?"
Giọng hắn khàn khàn: "Phù Nhi có thể giải buồn ngủ."
...
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Bồ câu trắng lướt qua bầu trời trong xanh, gà con ríu rít trong sân, mèo con lén ăn vụng trong bếp, ánh mắt chúng nhìn ta đều không trong sáng nữa.
Nam nhân không biết kiềm chế, thật đáng sợ... Xem như ta tự làm tự chịu.
"Không đi nổi nữa à? Nhị Lang bế nàng nhé."
Ta nhấc chân mềm nhũn lên, hung hăng đạp hắn một cái.
"Chàng đừng hòng chạm vào ta dù chỉ một đầu ngón tay."
"Hay là nàng mang lắc chân đi, đẹp mắt, lại còn êm tai nữa."
Ta cắn cắn đầu ngón tay, chỉ cần hắn không làm khó ta, phần lớn yêu cầu của hắn, ta đều cố gắng hết sức đáp ứng, ai lại không chiều chuộng nam nhân của mình chứ?
Mặt ta đỏ bừng, "Nhưng mà trong làng không có bán."
"Đi chuyến này, Nhị Lang sẽ mang về cho nàng."
Ta ngẩn người, đi? Lại phải đi nữa sao?
Lệ Trì vì kiếm sống nuôi gia đình, thường xuyên phải đi buôn bán khắp nơi, một khi đã đi là đi mấy tháng.
Trong lòng chợt tràn đầy thất vọng.
Hắn nhanh chóng nhận ra tâm trạng của ta: "Sao vậy? Không nỡ sao?"
Mũi ta cay cay, "Tiền đủ tiêu là được rồi, đừng đi buôn bán nữa có được không?"
"Lần cuối cùng." Giọng nói mệt mỏi, trầm thấp của hắn lướt qua tai ta.
"Chuyến này thành công, ta sẽ để Phù Nhi của chúng ta làm phu nhân giàu sang nhất thế gian."
"Chàng làm cái nghề g.i.ế.c người cướp của gì vậy? Một chuyến mà kiếm được nhiều tiền thế à?"
Hắn cười cười, dọa ta: "Gần như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-nuoi-rac-roi/chuong-15.html.]
Hừ, suốt ngày chỉ biết trêu chọc ta.
Ta bực mình quay mặt đi.
Hắn lại xoay mặt ta lại, hôn lên, lúc thì nhẹ nhàng lúc thì cuồng nhiệt.
"Lần này ta sẽ đi hơi lâu, nàng ở nhà ngoan ngoãn nhé, không được tự ý rời khỏi làng, dù chỉ một bước cũng không.
"Nếu có chuyện gì, hãy lập tức tìm Thanh Xuyên nhà bên cạnh."
Thanh Xuyên là người hầu mà Lệ Trì đã mua.
"Biết rồi, biết rồi mà..." Mỗi lần hắn đi đều dặn đi dặn lại những điều này không biết bao nhiêu lần.
Ta thật sự nghi ngờ không biết có phải hắn là loại đại ác nhân giang hồ nào không, kết oán nhiều người, sợ người ta đến báo thù.
Sợ gì chứ, thôn Đào Hoa có trận pháp bảo vệ, ngoài dân làng ra, người ngoài có muốn vào cũng chẳng biết đường nào.
Lệ Trì vừa đi khỏi, Lý đại nương đầu ngõ đã sang chơi, hai chúng ta rủ nhau vào phòng trong trò chuyện.
"Mấy món đồ thêu con nhờ ta bán lần trước, bán chạy lắm, đến tận kinh thành cũng có người mua. Thằng Nhị Cẩu nhà ta kể, có vị quý nhân đã nhờ cửa hàng vải hỏi, không biết có thể nhờ con thêu một cái túi thơm không." Vừa nói, bà ấy vừa dúi vào tay ta một túi tiền, "Đây là tiền đặt cọc, con có nhận không?"
Vừa mở ra đã thấy vàng sáng lấp lánh, ta không chút do dự: "Nhận chứ!! Một trăm cái con cũng thêu cho ngài ấy."
"Vẫn theo quy tắc cũ nhé, không được để Thanh Xuyên biết."
Thanh Xuyên biết cũng đồng nghĩa với việc Lệ Trì biết.
Lệ Trì mà biết ta bán đồ thêu cho người khác thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.
Lần nào hắn đi vắng, ta cũng tranh thủ thêu vài món, rồi lén nhờ con trai Lý đại thẩm mang đi bán, kiếm đồng ra đồng vào trang trải.
Ta chỉ mong dành dụm được chút tiền, để hắn yên tâm ở lại thôn Đào Hoa với ta, khỏi phải bôn ba xứ người quanh năm.
Cầm nắm vàng nặng trĩu trên tay, ta không khỏi thắc mắc, vị đại gia nào lại chịu chơi đến vậy. “Xin hỏi vị quý nhân ấy có yêu cầu gì đặc biệt không ạ?”
“Ngài ấy muốn thêu chữ Giang, điểm thêm hoa văn phù dung.”
Không biết vì sao, thái dương bỗng giật giật một cái, cơn đau nhói ập đến khiến sắc mặt ta trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra.
"Phù Nhi, con sao vậy?"
"Không sao... chỉ là, con không biết vì sao, hình như đã từng thêu cái này rồi..." Ta day day thái dương, lấy lại bình tĩnh, "Có lẽ trước đây cũng từng gặp phải kẻ ngốc như vậy..."
"Nhưng mà, người này bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để mua một cái túi thơm? Chẳng lẽ có âm mưu gì sao?"
"Nhị Cẩu cũng đã dò la, người ta nói cách thêu của con rất giống với người vợ quá cố của họ, nhìn vật nhớ người, nên mới bằng lòng bỏ tiền mua để làm kỷ niệm."
"Vậy ra người ta cũng thật đáng thương, con sẽ thức mấy đêm làm nhanh cho xong, tích chút đức."
Rất nhanh, ta đã thêu xong túi thơm giao cho Lý đại nương, không mấy ngày sau, nhận được một túi vàng nặng hơn.
"Quý nhân rất hài lòng, vốn định đích thân đến tận nhà cảm tạ, nhưng quy định của thôn Đào Hoa chúng ta là không cho người ngoài vào, Nhị Cẩu đã từ chối."
"Vậy thì tốt, nhất định không được để lộ con ra, nếu để Nhị Lang biết, chàng ấy sẽ không để ý đến con nữa..."
Lý đại nương tặc lưỡi: "Con đúng là sợ chồng."
Ta gọi đây là chiều chồng đó, có được không?