Con Nuôi Rắc Rối - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-08-25 09:46:16
Lượt xem: 2,673
Không lâu sau, Nhị Cẩu cưới vợ, tên là Lục Đới, nàng xinh xắn, lại rất biết cách lấy lòng, miệng lúc nào cũng gọi “tỷ tỷ”, ngày nào cũng quấn lấy ta dạy nàng thêu thùa kiếm tiền.
Ta rất rảnh rỗi, nên dạy nàng.
Nàng lấy lòng ta, mang cho ta ít điểm tâm, thật trùng hợp, nàng làm món ta thích nhất là bánh đào, vừa ngửi, mùi thơm ngọt ngào xộc vào mũi, ta rất muốn ăn.
Vừa mới cầm một cái bánh đào đưa vào miệng, Thanh Xuyên đang ngồi trên tường canh chừng nhìn thấy, liền ném một hòn đá qua ngăn cản ta.
“Phu nhân, công tử đã nói, không được ăn đồ của người khác.”
“Thanh Xuyên, xưa nay công tử nghe lời ai?”
“Phu nhân.”
"Vậy ngươi nghe lời công tử, công tử nghe lời ta, ngươi chẳng phải nên nghe lời ta sao?"
Thanh Xuyên gãi gãi đầu.
"Hơn nữa, không phải ngươi đang ở đây sao? Ta ở ngay trước mắt ngươi, còn có thể xảy ra chuyện gì?"
Thanh Xuyên gật đầu: "Không thể. Nếu nàng ta hạ độc, ta sẽ g.i.ế.c nàng ta."
"... Vậy ta có thể ăn chưa?"
Thanh Xuyên nhảy qua tường, đáp xuống, lấy kim bạc chọc chọc, xác nhận lại một lần, "Phu nhân, mời dùng."
... Ta là nương nương cao quý gì sao?
Ăn một miếng cũng phải thử độc.
Cứ như vậy, dưới mí mắt của Thanh Xuyên, ta đã ăn mười mấy ngày, chẳng có chuyện gì xảy ra, ta còn nghiện ăn nữa, cứ đến chiều, như có con sâu thèm thuồng câu dẫn, nhưng chiều nay ngóng tới ngóng lui, trời tối rồi, Lục Đới cũng không đến.
Ta bứt rứt trong lòng, nhớ nàng.
Nàng vẫn không đến, nhớ nàng nhớ nàng.
Ngồi không yên nữa, ta tránh Thanh Xuyên, tự mình đến nhà nàng ta chơi.
"Mấy ngày nay sao Đới Đới không đến nữa?"
"Ồ, Nhị Cẩu lại đi buôn bán rồi, trong nhà bận rộn, nên không có thời gian đến tìm tỷ tỷ."
Đang nói, ta liếc thấy một đĩa bánh đào trên bàn, vô thức nuốt nước miếng.
Lục Đới như hiểu ý ta, đẩy đĩa bánh đào đến trước mặt ta: "Tỷ tỷ, ăn một chút đi?"
Ta khách sáo một câu: "À ta ăn cơm rồi, muội cứ giữ lại mà ăn."
"Một mình ta ăn không hết, mẹ chồng ta lại không thích ăn ngọt. Tỷ cứ coi như giúp ta đi, tỷ tỷ."
Ai lại có thể từ chối một muội muội xinh đẹp chứ?
Ta miễn cưỡng: "Vậy sao, vậy ta đành phải nghe theo vậy."
Thế là ta cùng Lục Đới vừa trò chuyện phiếm, vừa ăn bánh đào, nói chuyện một hồi, cơn buồn ngủ ập đến.
Ta choáng váng.
"Tỷ tỷ, làm sao vậy?"
Ta dụi dụi mắt, vịn bàn đứng dậy, "Buồn ngủ quá, ta về nhà nghỉ một chút."
Vừa đứng lên, hai chân bủn rủn, chuyện gì vậy, sao lại choáng váng đến thế này?
Trước mắt dần dần mờ mịt, Lục Đới dường như tách ra thành hai bóng người.
Nàng ta nắm lấy cổ tay ta, cười với ta: "Tỷ tỷ nên về nhà rồi, về nơi tỷ nên đến."
"Lục Đới?"
Một dự cảm chẳng lành đột nhiên xuất hiện, ta muốn hất tay nàng ta ra, nhưng không có chút sức lực nào.
"Tỷ tỷ, chủ nhân đã đợi tỷ từ lâu rồi, xin mời lên đường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-nuoi-rac-roi/chuong-16.html.]
Như một lời nguyền, một nỗi kinh hoàng vô cớ bóp nghẹt cổ họng ta, dường như có chuyện nguy hiểm sắp xảy ra.
Ta bị đẩy lên xe ngựa, một đường xóc nảy, một cảm giác lạnh lẽo dần dần ập đến, đây là đang rời khỏi thôn Đào Hoa sao.
Thôn Đào Hoa quanh năm như xuân, mà ra khỏi thôn Đào Hoa, tiết xuân se lạnh, ta không khỏi rùng mình một cái.
Không biết qua bao lâu, xe ngựa dừng lại trong một rừng đào u tịch lạnh lẽo.
Lục Đới dường như đang nói chuyện với ai đó, giọng người đó đè xuống rất thấp, khiến ý thức ta run rẩy dữ dội.
Giọng nói trầm thấp ấy như con d.a.o sắc bén, xuyên qua lớp rèm dày, đ.â.m vào da thịt, khiến người ta lạnh toát, run rẩy.
Một ý nghĩ lóe lên, ta biết người đến.
Đúng lúc này, một bàn tay thon dài trắng nõn vén rèm xe lên.
Người đó mày mắt lạnh lẽo, như phủ đầy tuyết quanh năm không tan, ánh mắt âm trầm của hắn như tấm lưới lớn, bao trùm lấy ta.
"Kỷ Vân Phù, cuối cùng cũng tìm được ngươi."
Túi thơm bên hông hắn khẽ đung đưa, mới tinh, thêu chữ Giang, hoa văn phù dung.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Vị quý nhân kia ư?
Trong chớp mắt, có thứ gì đó chợt xâu chuỗi lại, âm mưu, đây là âm mưu.
Lòng bàn tay ta lạnh toát, "Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm gì?"
Hắn lắc đầu, cười lạnh một tiếng: "Thật sự không nhớ sao?"
Như thủy triều dâng lên, những ký ức vỡ vụn đột ngột ùa về, hỗn loạn, vụn vặt, ta cố gắng nắm bắt.
Nhưng vừa chạm vào, như có con quái vật đáng sợ bám theo sau, cắn vào dây thần kinh yếu ớt, đau đớn thấu xương.
"Đau." Ta không thể không cúi xuống, giơ tay xoa bóp thái dương đau nhức.
Khoảnh khắc tay áo buông xuống, cổ tay ta bị một bàn tay nắm chặt.
Người đó nhìn chằm chằm cánh tay trắng như tuyết của ta, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ, "Hắn đã chạm vào nàng."
Ta nghiến răng cố gắng vùng vẫy: "Buông ta ra, ngươi đừng chạm vào ta."
Hắn nhìn ta, yên lặng một lúc, giây tiếp theo, dùng sức đẩy mạnh, cả người ta ngã vào hắn, hắn hung hăng hôn lên.
"Không chạm vào nàng? Nàng là do ta một tay dạy dỗ, không ai có tư cách chạm vào nàng hơn ta."
"Tên khốn... phu quân ta sẽ g.i.ế.c ngươi."
Hắn cười lạnh lùng: "Phu quân nàng? Được, nàng không nhớ, để ta nói cho nàng biết, người nam nhân trong miệng nàng, hắn là Thái tử Đông cung, con nuôi của nàng, trước mặt mọi người, hắn phải gọi nàng một tiếng mẫu phi."
Như một cơn sóng dữ ập đến trước mặt, ta bị cuốn vào vòng xoáy không thể thở được.
"Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Ta là ca nữ cung đình, hắn là nhạc sư, thái tử gì chứ, mẫu phi gì chứ... Ngươi có bệnh à?"
Làm sao có thể, người này đang nói dối, phu quân ta làm sao có thể là con nuôi của ta, đây là chuyện đại nghịch bất đạo, không thể nào, Lệ Trì sẽ không lừa ta.
Nhưng tại sao, vào lúc này, một số mảnh vỡ lại đột ngột tấn công tới.
"Mẫu phi, giúp ta."
"Mẫu phi, ngoan ngoãn đợi ta trở về."
Như thể đang ở trong biển sâu không thấy ánh mặt trời, toàn thân lạnh toát.
Không, không phải, đó chỉ là giấc mơ ta đã từng mơ, là cơn ác mộng vào buổi chiều hôm đó, không phải là thật.
Nam nhân kia cười nhạo một tiếng, hắn vén tấm rèm phía sau lên, xa xa lửa cháy ngút trời, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang dội, hai đội quân đang hỗn chiến với nhau.
"Một nhạc sư có thể sai khiến được tiểu tướng quân Thanh Xuyên và quân đội riêng của Đông cung sao? Vì muốn Kim ốc tàng Kiều, tên cháu tốt của ta đã hao tâm tổn sức rồi.”
"Đáng tiếc, hiện giờ hắn cũng khó mà bảo toàn tính mạng của bản thân rồi."
Máu toàn thân ta đang nhanh chóng lạnh đi, nam nhân kia kéo ta đang toàn thân vô lực vào lòng, "Kỷ Vân Phù, cuối cùng nàng vẫn là của ta."