Con Nuôi Rắc Rối - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-25 00:19:46
Lượt xem: 1,806
Một bữa cơm nhạt nhẽo vô vị.
Tiễn cái tên của nợ Giang Duật Ngôn đi rồi, ta vội vàng đi dỗ Lệ Trì.
"Dậy ăn cơm."
"Mẫu phi còn quan tâm ta làm gì?" Lệ Trì trùm chăn, nói giọng nghèn nghẹn.
Đã lớn thế này rồi, mà vẫn cứ hễ giận dỗi là nhịn ăn.
Ta thấy buồn cười, đưa tay kéo chăn của hắn, "Ta không quan tâm ngươi thì ai quan tâm ngươi hả?"
Lệ Trì nắm chặt chăn, ta không thể lay chuyển được chút nào.
"Giận mẫu phi rồi à?"
Giọng nói trong chăn vẫn còn nghèn nghẹn.
"Không dám. Nhi thần buồn ngủ rồi, mẫu phi ra ngoài đi."
"Không dậy phải không?"
Ta xắn tay áo, cởi giày, trèo lên giường hắn, quỳ một gối, "Thật sự không dậy?"
Người trong chăn rất yên lặng.
"Ta không tin ta còn không trị được ngươi."
Lệ Trì sợ nhột, một chút ngứa cũng không chịu được, đặc biệt là ở eo, rất nhạy cảm, ta cù hắn qua chăn, chỉ khẽ chọc một cái, người dưới chăn đã rên lên một tiếng.
"Còn nhịn nữa à?"
Hắn từ trong chăn đưa một tay ra, giữ ta lại: "Mẫu phi, đừng đùa nữa." Giọng hắn có chút run rẩy.
Vẫn còn nhịn cười.
Ta cười đắc ý, đẩy tay hắn ra: "Muộn rồi."
"Mẫu phi." Giọng nói cảnh cáo.
Ta càng hăng hái, cười hắc hắc hai tiếng, hung hăng cù xuống.
Bất chợt, chăn bị đạp tung ra, cổ tay bị nắm chặt, một trận choáng váng.
Hắn đè lên ta, một tay nắm chặt hai tay ta, đặt lên đỉnh đầu, tay kia chống đỡ, cánh tay mạnh mẽ nổi đầy gân xanh.
Hơi thở mãnh liệt như gió lộng trên thảo nguyên của chàng trai trẻ bao trùm lấy ta.
Đầu óc ta ong ong, cơ thể cứng đờ.
Màn đêm sâu thẳm.
"Sao lại không chơi nữa? Hửm?" Ánh mắt hắn lóe lên tia lửa nóng bỏng như sói hoang.
Trái tim đập thình thịch, giọng ta run rẩy không tự chủ: "A Trì, ngươi buông mẫu phi ra trước đã."
Khóe môi hắn nhếch lên, nụ cười rực rỡ hơn cả pháo hoa.
"Muộn rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/con-nuoi-rac-roi/chuong-4.html.]
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Dường như có thứ gì đó đang tan vỡ, mất kiểm soát.
Ánh mắt nóng bỏng của hắn dán chặt vào môi ta.
Lòng ta bỗng dưng hoảng loạn không nói nên lời, vùng vẫy: "A Trì, ngoan nào."
"Mẫu phi..." Giọng hắn trầm thấp, "Người đang sợ gì?"
Ta nắm chặt lấy ga giường.
Đêm tối mịt mùng, hương long diên, làn khói mỏng manh bay lên từ lư hương vàng hình linh thú bên cạnh, ngoại trừ không có cơn mưa tầm tã, khung cảnh này, giống hệt giấc mơ kia.
Nỗi kinh hoàng từ đáy lòng trào dâng, tuôn trào không ngừng.
Hơi nóng từ người hắn bốc lên, phả vào mặt ta.
Hắn tiến lại gần, gần đến đáng sợ, ta cảm nhận được hơi thở gấp gáp của hắn.
Ta hoảng hốt quát lên: "A Trì, đừng đùa nữa, mẫu phi sẽ giận đấy."
Thời gian như ngừng lại.
Chàng trai trên người ta bất động, cơ thể cứng đờ.
"Giận rồi thì sao?"
"Mẫu phi sẽ không để ý đến ngươi nữa."
Sự im lặng lan tỏa trong màn đêm tĩnh mịch.
Không biết qua bao lâu, sức mạnh kìm kẹp cổ tay ta cuối cùng cũng buông lỏng.
Lệ Trì lăn xuống, quay lưng về phía ta, cười khẩy một tiếng.
"Mẫu phi đúng là một kẻ nhát gan, chỉ vậy đã sợ rồi."
Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm, lòng vẫn còn sợ hãi.
Ta luôn quên mất thời gian trôi qua, thiếu niên yếu đuối ngày nào đã trưởng thành, dù là thân thiết, cũng cần phải giữ chừng mực.
Ta nên giữ khoảng cách với Lệ Trì.
Một thời gian sau đó, ta luôn tìm cớ tránh mặt Lệ Trì.
Một mình ăn cơm quả thật có chút cô đơn.
Ta uể oải gắp một miếng rau trộn, thói quen thật đáng sợ...
Tỳ nữ thân cận của ta, Lam Nhược, vén rèm bước vào.
"Nương nương, điện hạ bảo nô tỳ chuyển lời."
"Ừm?"
"Điện hạ nói, điện hạ nhận lỗi, sẽ cẩn thận chọn Thái tử phi, xin nương nương đừng giận điện hạ nữa."
Ta bỗng thấy có lỗi với hắn, không nhịn được lại mềm lòng.
"Đi gọi điện hạ đến dùng bữa đi."