Cười Lên Em Nhé - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-06-04 11:52:24
Lượt xem: 663
Hai giờ sáng, tôi tìm thấy dây chuyền của Đường Vi, mang đến căn hộ của cô ta.
Cánh cửa vừa mở ra, tôi nhìn thấy Tống Đà đang ở trần, trên cơ bắp rắn chắc còn đọng lại giọt nước.
Đường Vi mặc bộ váy ngủ mát mẻ, cười mỉm nói: "Tôi và A Đà vừa tập thể dục xong, mới tắm rửa."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Tiếu Tiếu, cô đừng hiểu lầm, cũng đừng giận A Đà nữa, được không? Anh ấy chỉ là không nỡ để tôi buồn, không phải cố ý làm khó cô."
Tống Đà ngẩng đầu lên, nhìn thấy quần áo tôi ướt hơn phân nửa, đứng trước cửa bị gió thổi, run cầm cập.
Hắn cau mày bước tới, kéo tôi vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho tôi.
Hắn có chút bực bội mắng: "Nói một câu dịu dàng với anh, có thể khiến em c.h.ế.t hay sao? Bình thường làm nũng mè nheo, giờ thì mất tích đâu rồi!"
Tôi nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đưa dây chuyền của Đường Vi cho hắn.
Chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc ướt sũng nằm trong lòng bàn tay tôi, tôi có chút tự giễu cười, khẽ nói: "Em không muốn làm nũng với anh nữa, Tống Đà, trái tim anh cứng như đá, em không sưởi ấm nổi, cũng không muốn sưởi ấm nữa."
"Em biết anh đau lòng cho Đường Vi, không nỡ để cô ta khóc, cho anh này, dây chuyền của cô ta em đã tìm thấy rồi, anh đi dỗ dành cô ta vui vẻ đi."
"Anh cũng đừng nuôi cô ta ở đây nữa, giống như tiểu tam vậy, quá ủy khuất cho cô ta rồi."
"Làm phiền anh cho em hai ngày, Tống tiên sinh, em sẽ nhanh chóng chuyển ra khỏi biệt thự của anh."
Tôi xoay người bỏ đi, Tống Đà túm chặt cổ tay tôi, giọng điệu lạnh lùng đáng sợ.
Hắn hỏi tôi: "Không kết hôn nữa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuoi-len-em-nhe/chuong-5.html.]
Tôi đỏ hoe mắt, kìm nén tiếng khóc, cười nói: "Anh không muốn cưới em, em cũng không muốn gả cho anh nữa, vẹn cả đôi đường."
Tôi vặn vẹo cổ tay vùng vẫy, lực tay Tống Đà lại càng lúc càng mạnh, như muốn bóp nát xương cốt tôi.
Tôi nhất thời nóng vội, cắn lên tay hắn, một cái thật mạnh, đến chảy máu.
Tống Đà thấp giọng mắng một câu, bóp gáy tôi, ấn tôi lên tường.
Ghé sát tai tôi, âm trầm nói: "Là ai nói, gả cho anh là ước nguyện cả đời của em, Hứa Tiếu Tiếu, lời em nói chẳng khác nào gió thoảng bên tai sao?"
"Nhưng mà phải làm sao đây, anh lại coi là thật."
"Bây giờ em muốn chạy trốn? Muộn rồi."
7.
Tối hôm đó, Tống Đà bỏ mặc Đường Vi, đưa tôi về biệt thự.
Hắn lôi tôi vào phòng tắm, mở nước nóng, nâng cằm tôi hôn lên, từng cái từng cái cởi bỏ quần áo trên người tôi.
Nụ hôn của hắn vừa mãnh liệt vừa nóng bỏng, như đang trừng phạt tôi, lại như đang dỗ dành tôi.
Tôi giãy giụa, lần đầu tiên cứng đầu, không chịu khuất phục trước hắn.
Cuối cùng, Tống Đà tức giận đến mức không còn cách nào khác, khẽ cười, dỗ dành: "Hứa Tiếu Tiếu, em nghe cho rõ đây, sẽ không ai cướp anh khỏi em đâu, cho dù là Đường Vi, cũng không được."
Hắn nói, hắn chỉ là thương hại Đường Vi.
Hình như, hắn thật sự yêu tôi rồi.