Cứu Rỗi Lẫn Nhau - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:51:30
Lượt xem: 13
“Tỷ tỷ, thật ra ta cũng rất ghen tị với tỷ, mặt nào tỷ cũng tốt hơn ta, ta biết rõ thân phận mình hèn mọn nhưng lại không cam lòng, luôn muốn hơn thua với tỷ khắp nơi... Nên trong khoảng thời gian này, ta cũng rất nhớ tỷ.”
Trong bóng tối truyền đến tiếng cười khẽ của đích tỷ, ngừng một lát, tỷ ấy hỏi: “Muội ở Triệu gia thế nào?”
Trong lòng ta khẽ rung động, nghĩ đến nam nhân nói năng thận trọng, lòng như trăng sáng kia, bất chợt dâng lên vài phần ngọt ngào.
“Cũng không tệ lắm, nếu có thể sống như vậy cả đời, là đủ rồi.”
Một lúc lâu sau, đích tỷ thở dài, giọng điệu chẳng rõ xót thương hay vui mừng: “Muội thật sự thay đổi rồi, cũng tốt, chỉ cần muội sống tốt là được.”
...
Sắc thu như lửa, chiều tà tan chảy, dát lên mái ngói xám ở tường cao, tựa như gợn sóng lấp lánh trên mặt hồ.
Dạo gần đây, ta ít bị đánh hơn, chữ viết cũng thêm phần tinh tế.
Trong mắt Triệu Sở Hoài ánh lên vẻ tán thưởng, thậm chí còn kích động hơn cả ta.
“Không sai, ta biết nàng làm được mà!”
Trong lòng ta chợt dâng lên dòng nước ấm áp, rất vi diệu, rất kỳ lạ, dường như ta đã hiểu được dụng ý ban đầu của chàng.
Lăng la tơ lụa, châu báu trang sức, đều là người khác ban thưởng cho ta, nếu người ngoài kia không muốn, ta cũng chẳng có được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuu-roi-lan-nhau/chuong-11.html.]
Nhưng tri thức trong đầu, bản lĩnh đã học, đều là của ta, không ai có thể đoạt lấy.
Triệu Sở Hoài dùng cán quạt khẽ gõ lên đầu ta, hỏi: “Sao lại ngẩn người rồi?”
Ta ngước mắt nhìn chàng: “Tướng công, chàng đối xử với thiếp tốt quá.”
Chàng thoáng ngẩn người, một lát sau, thản nhiên nói: “Ta chỉ muốn để nàng hiểu, giá trị của nữ tử không nằm ở dung mạo bên ngoài.”
[Bạn đang đọc truyện được chuyển ngữ bởi Thềm Hoa, chúc bạn đọc truyện vui vẻ.]
Nghe vậy, ta chợt nhớ tới một câu đã nghẹn trong lòng bấy lâu, bèn mở miệng: “Tướng công, thiếp cũng muốn chàng hiểu một chuyện.”
Dưới ánh mắt mê mang của Triệu Sở Hoài, ta gằn từng chữ: “Giá trị của nam tử cũng không nằm trên giường.”
Vừa dứt lời, không gian xung quanh dường như ngưng đọng, tiếng lá rơi xào xạc, tiếng gió chiều vi vu, tiếng rèm cuốn khe khẽ... Đều bỗng chốc tan biến.
Triệu Sở Hoài kinh ngạc nhìn ta, vẻ mặt có chút lúng túng.
Một lát sau, đáy mắt chàng bỗng lóe sáng, tựa tinh hỏa thiêu đốt màn đêm, mang theo ánh sáng cực nóng nhưng lại bị nghiền nát, loạng choạng lùi về phía sau. Trong lúc bối rối, nghiên mực trên bàn bị đổ, mực đen cuồn cuộn, nhuộm đen trường sam trắng tuyết của chàng.
Một lúc lâu sau, chàng mới lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”
“Tướng công…”
“Ra ngoài!”
Chóp mũi ta cay cay, vẻ mặt hối hận, tự trách mình lắm lời, chạm vào vết sẹo trong lòng chàng, đành cúi đầu rời đi.