Dịch Sanh An - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-09-25 09:55:00
Lượt xem: 2,755
Khi Vân Chu vừa tròn sáu tuổi, biên giới Tây Bắc xảy ra biến cố, Khương Quốc kiếm cớ, chính thức tuyên chiến với Đại Khải.
Huynh trưởng ta bị đánh úp bất ngờ, chiến sự vô cùng ác liệt.
Hoàng đế nổi giận trong buổi triều sớm, phụ thân ta khi ấy đã ngoài năm mươi, tự mình xin ra Tây Bắc chinh chiến.
Hoàng đế chuẩn tấu, cấp thêm đại quân theo cùng.
Ta nén lại nỗi bất an trong lòng, mặc thường phục trở về nhà để tiễn phụ thân lên đường.
Đây là sứ mệnh mà con cháu nhà họ Dịch phải gánh vác, bất kể nam nữ hay tuổi tác.
Phụ thân gần sáu mươi, lưng đã hơi còng, nhưng khi khoác lên mình bộ giáp bạc, ông vẫn oai phong như trong ký ức của ta, một tay bế ta đặt lên vai.
Đêm ấy, ta không phải là Hoàng hậu, mà chỉ là tiểu nữ của nhà họ Dịch. Ta cùng tỷ tỷ và phụ mẫu nâng chén, ăn thịt, uống rượu, sống trong men say như thể chẳng cần màng tới ngày mai.
Sau khi phụ thân ra chiến trường, ông đã không phụ danh tiếng lão tướng, cục diện nhanh chóng xoay chuyển.
Những ngày đó, Hoàng đế vô cùng hài lòng, liên tục ban thưởng cho Phượng Nghi Cung.
Nhưng sự an nhàn chỉ kéo dài được vài ngày.
Ở Tây Nam, sa mạc náo loạn, quân địch bất ngờ tiến vào thành, đốt phá, g.i.ế.t chóc rồi nhanh chóng rút lui về đất nước của chúng. Hoàng đế vừa phái Hồng Lư Tự khanh đến đàm phán, vừa điều động binh lực bổ sung để tăng cường phòng thủ cho biên giới Tây Nam.
Cùng lúc đó, tin khẩn từ chiến trường Tây Bắc truyền về, quân Khương Quốc bao vây chặt cứ điểm trọng yếu là Lâm Thành. Khi ấy, đại quân đã phân tán khắp các thành, Dịch tiểu Tướng quân dẫn hai nghìn kỵ binh tiến sâu vào Khương Quốc làm nhiệm vụ bí mật; Lâm Thành do Dịch lão Tướng quân trấn giữ, nhưng lực lượng phòng thủ lại rất mỏng manh.
Đêm ấy, ta mời Hoàng đế tới Phượng Nghi Cung.
Ta khoác lên mình bộ phượng bào, trên tóc cài chiếc trâm phượng ngọc trắng điểm ánh hồng ráng chiều năm xưa.
Sau khi cho lui tất cả mọi người, ta hành đại lễ trước Hoàng đế, lần đầu tiên kể từ khi thành hôn, ta cầu xin người phái binh tiếp viện.
Trong ký ức, phụ thân ôm ta lúc nhỏ, chỉ vào bản đồ, nói rõ Lâm Thành là cửa ngõ của Đại Khải, là nơi mà nhà họ Dịch tuyệt đối không thể để mất trong mỗi lần xuất chiến.
"An An, ta không thể điều động quân Tây Nam hay quân lính ở kinh thành."
Cảm giác lạnh lẽo khi trán chạm xuống đất như thấm sâu vào lòng ta.
Sự tĩnh lặng bao trùm.
Một lúc lâu sau, ta nghe thấy giọng hắn trầm xuống: "Dịch An, nàng là Hoàng hậu của trẫm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dich-sanh-an/chuong-8.html.]
Cuối cùng, ta cũng đành thừa nhận, thiếu niên ngại ngùng thuở nào, nay đã trở thành một vị Hoàng đế cương quyết, sát phạt không khoan nhượng.
Mẫu thân ta qua đời vào một ngày đông giá rét.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khi ấy, Lâm Thành đã bị bao vây tròn một tháng, lương thực và đạn dược đã cạn kiệt từ mười ngày trước, nhưng phụ thân vẫn tìm mọi cách để cố thủ nơi ấy.
Tỷ tỷ đã ra nghiêm lệnh giấu nhẹm việc này, nhưng cuối cùng, những chi tiết nhỏ nhặt vẫn bị mẫu thân - khi đang bệnh nặng liệt giường, phát giác.
Ngày mẫu thân ra đi, tuyết rơi phủ kín trời.
Ta khoác áo tang, đứng trên tường thành nhìn xa xăm tiễn đưa.
Mẫu thân chỉ có một người con trai duy nhất, hiện huynh ấy còn ở chốn vô danh nơi Khương Quốc, sống c.h.ế.t chưa rõ.
Vì vậy, tỷ tỷ đành ngầm đồng ý để Bạch Thủ Trúc thay mặt phụ thân lo liệu tang lễ cho mẫu thân.
Ta nhìn đoàn người đưa tang xa dần, cứ đứng mãi, tuyết trắng lặng lẽ rơi xuống.
Khi tuyết đã ngừng rơi, ta xoay người, mới phát hiện Hoàng đế chẳng biết đã đứng sau từ lúc nào, cầm ô che tuyết.
Ta vô thức bước ra khỏi tán ô, hành lễ rồi rời đi.
...
Ngày hôm sau, tỷ tỷ dẫn theo số ít binh lính còn lại của nhà họ Dịch trong kinh, để lại một bức thư gửi vào Phượng Nghi Cung, rồi lên đường ra Tây Bắc ngay trong đêm.
Từ đó, ta trở thành người duy nhất còn lại của nhà họ Dịch trong kinh thành rộng lớn này, cô độc trông giữ Phượng Nghi Cung lạnh lẽo.
...
Nửa tháng sau, Dịch tiểu Tướng quân tập hợp mọi lực lượng có thể dùng, dẫn quân đột kích vào đại quân Khương Quốc trong đêm để cứu viện Lâm Thành.
Tin khẩn từ tiền tuyến gửi về, chiến sự kéo dài ba ngày, khốc liệt tựa địa ngục trần gian.
Dịch lão Tướng quân chiến đấu đến cùng để giữ Lâm Thành, t.h.i t.h.ể ông bị kẻ địch mổ bụng, bên trong chỉ còn toàn bùn đất và vỏ cây.
Dịch tiểu Tướng quân đã cùng nhị hoàng tử Khương Quốc – kẻ dẫn quân vây thành – đồng quy vu tận.
Lâm Thành được giữ vững cho đến người lính cuối cùng.
Cả hai bên tử trận hơn mười vạn binh lính.
Đại Khải đã dùng m.á.u thịt để bảo vệ được Lâm Thành.