Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

DIỄN TRÒ - 8

Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:22:08
Lượt xem: 608

Hắn cười nhẹ, nhã nhặn đáp: "Biết rồi, biết rồi, Quận chúa oai phong nhất."

 

Từ hôm đó, ta và Hoàng hậu đã trở thành oan gia. Lần này ta phế bỏ cháu bà ấy, chắc chắn bà sẽ không chịu bỏ qua, nhất định nắm lấy nhược điểm của ta mà giày vò. Nếu ta thực sự trở thành con dâu bà ấy, chỉ e bà sẽ tức giận đến thổ huyết trong mơ mất thôi.

 

Giờ đây Hoàng hậu cùng Thành Ân hầu, thêm vài vị đại thần khác, đang tụ tập ở Ngự Thư phòng, muốn bức Hoàng thượng trừng trị ta thật nghiêm khắc.

 

Thược Dược lo lắng nói: "Tiểu thư, lần này sự việc to tát thật rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ? Rõ ràng Vương An Văn cùng Lục công chúa toan tính hãm hại người, bị Thọ vương bắt gặp tại trận, mà nay họ lại dám phủ nhận."

 

Vương An Văn lén đốt mê hương trong phòng, may mà người của Thọ vương cảnh giác, phát hiện kịp thời. Khi tra hỏi, mới hay Lục công chúa cấu kết với Vương An Văn, định làm ô nhục ta, ép ta phải từ hôn với Thái tử.

 

Đúng thế, sự việc đã rùm beng, nhưng Hoàng thượng chính là muốn mọi chuyện càng rùm beng thêm.

 

Thành Ân hầu là lão thần tam triều, khi Hoàng thượng chỉ là một Vương gia không tiếng tăm, lão đã dám gả ái nữ duy nhất cho ngài.

 

Có thể nói, công lao để Hoàng thượng ngồi lên ngôi vị ngày nay, Thành Ân hầu đã đóng góp không nhỏ.

 

Thái tử tuy bình thường, đến nay vẫn chưa bị phế bỏ, hoàn toàn vì hắn là con trưởng đích tôn của Hoàng hậu và là cháu ngoại của Thành Ân hầu.

 

Nếu nói Vu gia chúng ta là phú hộ nổi lên, thì phủ Thành Ân hầu đích thực là danh gia vọng tộc trăm năm.

 

Đúng là triều đình đại hoàng triều phức tạp như rừng, dây mơ rễ má khó phân, động một sợi là lay chuyển cả cơ thể. Đến Hoàng thượng đôi khi còn phải nhún nhường bọn họ vài phần.

 

Người đời khen Hoàng thượng nhân hậu, nhưng ta chưa từng quên ngài là bậc đế vương.

 

Thê tử kết tóc se duyên, nhạc gia ân tình sâu đậm, trưởng tử đích tôn.

 

Nếu những điều ấy đe dọa quyền lực của bậc đế vương, thì hết thảy đều có thể vứt bỏ.

 

"Hoàng thượng sẽ không làm gì ta đâu," ta vừa ngậm một viên mơ chua, vừa cười giễu, "Vu gia chẳng phải chính là thanh đao trong tay Hoàng thượng sao."

 

Hoàng thượng sai ta đi xúi giục tam hoàng tử, ngũ hoàng tử và thất hoàng tử, lôi kéo thế lực sau lưng họ vào tranh đoạt ngôi vị.

 

Đợi khi triều đình dậy sóng, ngài sẽ thanh toán hết những thế lực tham gia.

 

Thế nhưng ta chưa kịp hành động, thì đã có người đổ dầu vào lửa, khiến phủ Thành Ân hầu lâm vào họa lớn.

 

Hoàng thượng đương nhiên mong ngọn lửa này càng cháy càng lớn.

 

Tốt nhất là thiêu đến nỗi những danh gia vọng tộc này không yên giấc.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

08

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dien-tro/8.html.]

 

Quả nhiên, Hoàng thượng đại nộ, lệnh cho Hoàng Thành Ty điều tra triệt để vụ việc!

 

Tất cả những người liên can đều bị giam vào Hoàng Thành Ty, chờ ngày làm sáng tỏ.

 

"Tại sao ả ta lại được ở nơi tốt như thế!" Lục công chúa tức đến lệch cả miệng.

 

Ta thì nằm thoải mái trên đệm bông dày, gác chân, ăn mứt quả xiên.

 

Cũng thật lạ, người của Hoàng Thành Ty biết ta thích mứt quả tiệm Trương gia!

 

Còn có cả bánh hoa quế, bánh đậu xanh, bánh giòn ngọt, toàn những thứ ta thích.

 

Thậm chí gối nhỏ ta thường ôm khi ngủ, họ cũng đưa tới.

 

"Quận chúa còn yêu cầu gì, xin cứ nói." Người của Hoàng Thành Ty cười nịnh bợ, nói, "Nhà lao này hơi có mùi, tiểu nhân sẽ đốt hương cho người."

 

Lục công chúa hét lên: "Không công bằng! Thật là bất công!"

 

Ta sống trong lao thất thoải mái sạch sẽ, rộng rãi, muốn gì có nấy.

 

Khó trách Lục công chúa lại tức giận đến vậy, nhìn vào nơi nàng ta đang ở xem. Chiếu rách, ổ rơm mục, gián còn bò ngang dọc.

 

Ngày nàng ta mới vào thì vẻ ngoài tươm tất rực rỡ, vậy mà chỉ sau hai ngày đã xơ xác bẩn thỉu, chẳng khác nào một kẻ ăn xin lưu lạc.

 

Vương An Văn bị giam ở buồng kế bên, thương tích chưa lành, rên rỉ không ngừng.

 

Hắn vừa rên rỉ, vừa mắng chửi: "Vu Anh Tư, ngươi dám phế bỏ ta! Cô cô và cha ta nhất định sẽ không tha cho ngươi! Đợi khi ngươi bị Thái tử từ hôn, lão tử sẽ giày vò ngươi đến chết!"

 

Ta búng mạnh viên mơ chua vào vết thương của hắn, Vương An Văn lập tức đau đớn ngất lịm.

 

Lục công chúa ngồi bệt dưới đất, khóc rống lên: "Vu Anh Tư, ngươi đúng là quá đáng! Mẫu hậu nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ta, chờ ngày ngươi bị phế bỏ, bản công chúa sẽ xé xác ngươi thành năm mảnh, vứt xuống hào thành cho cá ăn!"

 

Nàng càng nói càng giận, khóc không thành hơi, lúc thì kêu mẫu hậu, lúc thì gọi hoàng huynh.

 

Nghe mà nhức cả tai, ta bèn nắm một nắm bông nhét vào tai.

 

Phải nói hoàng hậu cũng là người gan dạ và mưu lược, sao lại sinh ra hai đứa con ngốc nghếch như thế này.

 

Khóc, khóc cái gì mà khóc. Còn muốn xé xác ta thành năm mảnh, đợi đến lúc ra khỏi đây chỉ e Hoàng thượng đã phế bỏ Thái tử rồi ấy chứ!

 

Loading...