Gia Sư Cho Cậu Ấm Nhà Giàu Tinh Nghịch - Chương 7.2-8
Cập nhật lúc: 2024-08-23 09:52:53
Lượt xem: 2,496
"Đừng đánh trống lảng, bài tập toán làm xong chưa, làm xong rồi thì lấy bài sai lần trước ra làm lại!" Không được, tôi phải thể hiện uy nghiêm của gia sư.
Tuy là gia sư, nhưng cũng là một dạng giáo viên, không thể chơi đùa với cậu ta mãi được.
Trong lúc cậu ta làm bài, tôi lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
...
"Chuyển cho tao một nghìn! Nhanh lên, tao sắp không có tiền ăn cơm rồi, mày muốn nhìn tao c.h.ế.t đói à? Mày không đau lòng à?"
"Tiền chuyển lần trước tiêu hết nhanh vậy? Tiền tiêu vào đâu hết rồi, tao không phải đã bảo mày đừng tiêu hoang phí sao?"
"Nhanh lên! Đừng lắm lời!"
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, tay hơi run.
"Cô giáo thật là từ bi, bản thân cũng phải đi làm kiếm tiền, vậy mà còn nuôi trai bên ngoài?"
Giọng nói trêu chọc của Chu Hàn Tinh vang lên bên cạnh, hình như cậu ta đã nhìn thấy điện thoại của tôi.
Tôi di chuyển điện thoại ra xa một chút, "Tập trung vào!"
Nhưng cậu ta không viết nữa, nhìn chằm chằm vào tôi, nụ cười trên môi hơi lạnh lùng, "Chẳng lẽ là học sinh cấp 3 nào đó?"
Ảnh đại diện của người nhắn tin cho tôi là nhân vật chính trong bộ anime đang hot gần đây, cũng chẳng trách Chu Hàn Tinh lại nghĩ như vậy. Nhưng tôi đã đủ rối bời rồi, lười giải thích với cậu ta.
"Chu Hàn Tinh, em lo chuyện bao đồng của người khác làm gì? Làm bài cho đàng hoàng, làm xong còn tài liệu phải làm nữa." Tôi thật sự đã thể hiện uy nghiêm của giáo viên.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi, không nói gì.
Không hiểu sao, khiến tôi hơi sợ.
"Được rồi, học."
Cậu ta đột nhiên ném bút xuống, đứng dậy vươn vai rồi đi ra ngoài.
"Em làm gì vậy?"
"Không học nữa, không được à?" Cậu ta giận dỗi.
Tên này lại làm sao nữa?
Giận à?
Thật là tùy hứng, cậu ấm ngông cuồng.
Tôi đã chọc giận cậu ta ở đâu, thật sự đau đầu.
8
Dạy dỗ nam sinh cấp 3 nổi loạn thật sự, có thể khiến người ta đau tim. Đặc biệt là loại công tử bột này, muốn gì được nấy, hoàn toàn dựa vào tâm trạng.
Nào là xem sách xem được một lúc thì đứng dậy uống trà, đi vệ sinh, vuốt ve chó, giải thích một bài tập ba lần mà vẫn nói không hiểu, tôi nghi ngờ cậu ta giả vờ!
Con quỷ nhỏ này, chính là để trị tôi!
Tôi chạy ra ngoài hít thở không khí, nhìn thấy Chu Đồng, bèn tức giận kể lể với ông ấy.
"Cô Lâm đừng lo lắng, chỉ cần có lợi cho việc học, quản giáo cậu chủ cũng được, trong hợp đồng không có hạn chế phương pháp quản giáo..." Có vẻ thấy tôi rất khó xử, Chu Đồng bỗng nhiên nói một câu.
Tôi nuốt nước bọt, "Ý của ông là, quản giáo thế nào cũng được?"
"Có thể đau, được không?"
Chu Đồng cười như con cáo.
Tôi như bừng tỉnh, nói lời cảm ơn rồi phấn khích quay về phòng.
Kết quả, Chu Hàn Tinh nhìn cây roi dạy dỗ tôi làm bằng cành cây, như thể không nhìn thấy.
Tôi quất hai cái, "Thấy chưa?"
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Thấy gì?" Cậu ta nhướng mày nhìn tôi.
"Đây là cành cây, nhưng nó cũng có thể đánh người, em hiểu không?"
"Nếu học sinh không nghe lời, giáo viên sẽ dùng cái này để phạt. Bây giờ tôi là gia sư của em, vì vậy, nếu em còn không tập trung, tôi sẽ dạy dỗ em đàng hoàng!"
"Dạy dỗ?" Chu Hàn Tinh nhìn tôi đầy ẩn ý, "Dạy dỗ kiểu gì?"
"Chu Hàn Tinh!" Tôi tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gia-su-cho-cau-am-nha-giau-tinh-nghich/chuong-7-2-8.html.]
"Đưa tay ra!"
Cậu ta cười, "Hung dữ quá cô giáo Lâm."
"Đưa ra đây, đừng tưởng tôi chỉ nói chơi." Tôi thật sự muốn dọa cho cậu ta sợ.
"Được rồi." Cậu ta thong thả đưa tay ra.
Tôi đánh xuống, không trúng.
"Cô giáo Lâm, chị phải nhắm cho kỹ." Cậu ta thật kiêu ngạo.
Tôi tiếp tục đánh, vẫn không trúng.
Rõ ràng là cậu ta cố ý né tránh!
Tôi sắp tức khóc rồi, "Không được né!"
Cậu ta không né, tôi bắt đầu đánh. Đánh đến mức tôi cảm thấy căng thẳng...
Tôi chưa bao giờ đánh ai, đánh vào lòng bàn tay Chu Hàn Tinh, tôi lại cảm thấy rất khó chịu, mỗi lần đánh, tim tôi như bị bóp nghẹt.
Không được, thế này thì quá kém cỏi, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Chu Hàn Tinh, căn bản chẳng hề hấn gì.
Vì vậy tôi càng ra sức hơn —— Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng kêu của Chu Hàn Tinh.
Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi, "Chị bị điên à?"
Tôi nhìn chỗ cậu ta che tay, ngây người. Cậu ta có vẻ rất đau, thậm chí tai cũng đỏ ửng.
"Em, em không sao chứ?"
Tôi hoảng hốt tiến lại gần, định kiểm tra, nhưng bị cậu ta nhìn chằm chằm đầy tức giận, lại rụt tay về.
"Không sao chứ, đau không? Có cần đi bệnh viện không?!"
Chu Hàn Tinh cau mặt, tức giận từ chối, "Không cần!"
Tôi lo lắng bất an. Nghĩ đến việc lỡ như đánh ra vấn đề, đây lại là cậu ấm nhà giàu, ba cậu ta biết được không biết sẽ tức giận đến mức nào, cả đời sau tôi cũng không bồi thường nổi.
Hơn nữa Chu Hàn Tinh còn trẻ như vậy, nếu bị tôi đánh đến khùng, tôi sẽ ân hận đến chết.
Càng nghĩ, tôi càng khó chịu, nước mắt trào ra, tôi vừa khóc vừa hỏi, "Thế nào rồi, bây giờ đỡ hơn chưa, còn đau không..."
Chu Hàn Tinh sa sầm mặt, tức giận nghiến răng, "Người bị đánh là tôi, chị khóc cái gì?"
Tôi tiếp tục khóc.
"Này." Cậu ta cúi đầu, giọng trầm thấp, "Đừng khóc nữa."
Tôi cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng nước mắt cứ thế tuôn ra.
Cậu ta thở dài, có vẻ hơi luống cuống, "Khóc cái gì, tôi không sao."
"Không sao à? Bây giờ em không đau nữa à... thật sự không sao à? Chúng ta... vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra, đề phòng để lại di chứng." Tôi khóc đến nói năng lộn xộn.
"Ừ, nên đừng khóc nữa, tôi sợ chị khóc lắm rồi." Cậu ta có vẻ rất đau đầu.
"Tôi không muốn khóc, nhưng không kìm được... tôi sợ em xảy ra chuyện..."
Cảm xúc dâng trào, tôi không thể kiểm soát được.
"Làm thế nào chị mới nín?" Cậu ta nhìn tôi chằm chằm.
Tôi suy nghĩ một chút, thốt ra một câu:
"Vậy em có thể học hành cho đàng hoàng không?"
"..."
Mặt Chu Hàn Tinh lại sa sầm.
"Được." Cậu ta nghiến răng nghiến lợi, "Vậy chị nín cho tôi."
Hả?
Tôi nín rồi.
Haiz, sớm nói vậy có phải tốt hơn không, tôi đã sớm tìm cơ hội để khóc rồi.
(Chanh: Từ giờ đi nu9 xưng chị nhé ạ, tại cũng thân rồi mà cứ tôi - em nó lạnh lùng)