Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoa Hải Đường - 9

Cập nhật lúc: 2024-08-16 12:28:43
Lượt xem: 340

Cánh cửa khẽ mở ra, dù trong phòng không có ánh nến, người này vẫn quen thuộc đường đi, rón rén đi về phía giường. Quả nhiên là một tên trộm quen tay.

Ta nắm chặt gậy, nheo mắt nhìn chằm chằm. Nhưng càng nhìn càng thấy, dưới bóng tối mờ ảo, bóng lưng người này sao lại cao như vậy. Hơn nữa, nhìn dáng đi của hắn, thậm chí có vài phần quen thuộc. Quen thuộc đến mức, khiến ta nhớ đến đêm mưa sốt cao không dứt sau khi bị cướp biển tấn công.

Người đó đứng bên giường, giơ tay ra lại sờ thấy áo lót trên gối. Hắn cứng đờ người, nghiến răng, nắm chặt y phục trong tay. Giọng nói đè nén, chất chứa hận thù vang lên: “Đáng chết!” Ta sững sờ. Giọng nói này! Chẳng phải là của Tống Bạc Giản sao!

“Tống Bạc Giản?!” Ta hoảng sợ kêu lên. Ánh nến bừng sáng. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hoa-hai-duong-navy/9.html.]

Bóng lưng ấy bỗng nhiên cứng đờ, hắn đứng im tại chỗ, như thể có c.h.ế.t cũng không muốn quay đầu lại. 

“Ngài...” 

“Nhìn vật nhớ người sẽ chỉ khiến nàng càng thêm đau đớn, không thể thoát ra. Ta chỉ đang giúp nàng giải thoát. Nếu nàng không thích, ta sẽ không làm như vậy nữa, cáo từ.” Hắn nói nhanh rồi vội vã bước ra cửa. Ta đưa tay nắm chặt cánh tay hắn.

Hắn hoảng hốt quay đầu lại, để lộ một khuôn mặt đỏ bừng như hoa phù dung, xấu hổ đến cực điểm. Nhịp tim hắn đập quá nhanh, nhanh đến mức dù ta đang cách mấy lớp áo, cũng cảm nhận được mạch đập hỗn loạn của hắn. Hắn hoảng loạn đến mức hoàn toàn không giống vị quan trầm tĩnh, cao quý ngày nào. Giọng nói cũng căng thẳng đến mức run rẩy, như đang cầu xin: “Đừng nhìn ta nữa...”

Ta buông hắn ra. Hắn vội vã chạy ra cửa, để lại hai chiếc áo lót bị kéo đến gần rách rơi trên mặt đất. Ta ngồi xổm trên mặt đất, nhặt chúng lên, hoang mang do dự nhìn về phía bóng lưng của Tống Bạc Giản. Hắn... vì sao lại muốn trộm những thứ này?

Tống Bạc Giản bắt đầu thường xuyên lui tới từ đường. Sự liên lạc giữa ta và hắn càng ngày càng ít. Cơm nguội người hầu mang đến mỗi ngày càng ngày càng quá đáng, thậm chí có hôm còn đưa bánh bao khô dính đầy mốc. Ta nghĩ cũng không thể cứ đói bữa no bữa như vậy, bèn lén bán đi vài món đồ cưới của mình, ngày thường cho người hầu chút tiền, miễn cưỡng có thể sống qua ngày. Nhưng về lâu về dài, tuyệt đối không thể sống thế này.

Loading...