Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HỒNG NHAN CỐ - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-09-26 19:45:49
Lượt xem: 2,830

“Nghịch ngợm.” Hắn cắn nhẹ vào má ta, rồi cúi đầu định hôn ta, ta né tránh: “Chàng có đồng ý không?”

 

Hắn đổi hướng hôn lên má ta, đôi mắt ánh lên ý cười: “Đồng ý.”

 

11.

 

Cửu Hoàng tử không dám ở lại quá lâu, Tiêu Vô Tầm phái một đội quân hộ tống hắn và Chu Nhan hồi Kinh.

 

Khoảng ba bốn tháng sau, tin tức Hoàng Thượng băng hà truyền đến biên cảnh.

 

Hóa ra những biến số trước đó ở Kinh Thành không phải là vô căn cứ, mọi chuyện đều đã có nguyên nhân từ trước, nhìn về sa mạc mênh mông, ta lại một lần nữa cảm thấy cổ họng bị số phận bóp chặt.

 

Kinh Thành vang lên tiếng chuông tang, cả nước chìm trong nỗi đau thương, Tiêu Vô Tầm thân là Hoàng tử phải quay về Kinh Thành để chịu tang.

 

Đêm đó ta giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, hắn đang ở bên giường, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.

 

“Nam Nhi, ta đã nói với người báo tin là nàng đã có thai, không tiện đi đường dài, theo tục lệ thì nữ tử mang thai không thể xuất hiện trong tang lễ, như vậy sẽ giúp nàng tránh khỏi gánh nặng phải về Kinh chịu tang. Nàng cứ ở lại phủ thống đốc cho tốt, Lộ đại nhân là bạn tốt của ta, nhất định sẽ chăm sóc nàng chu đáo.”

 

Ta tức giận đánh hắn: “Chuyện có thai làm sao có thể nói bừa như vậy? Một thời gian nữa mà trong bụng ta không có gì thì chẳng phải thành trò cười hay sao?”

 

Tiêu Vô Tầm cười: “Vậy thì khi ta trở về từ Kinh Thành sẽ cố gắng thêm một chút, mười ngày không ra khỏi phòng.”

 

“Không nghiêm túc chút nào.” Đầu tiên ta cười, rồi lại bắt đầu rơi nước mắt, dựa vào vai hắn hỏi: “Không cho ta đi, nhất định là chàng biết có nguy hiểm đúng không?”

 

“Hoàng quyền thay đổi luôn dấy lên sóng gió, nghe nói phụ hoàng đi vội, chưa để lại di chiếu truyền ngôi. Người báo tin không nói rõ, chỉ hy vọng là do ta đã nghĩ quá nhiều.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hong-nhan-co/chuong-17.html.]

Tiêu Vô Tầm nói rồi lấy từ trong vạt áo ra một khối ngọc bội mà hắn luôn mang theo bên mình: “Nàng giữ lấy ngọc bội này, phó tướng Trần Thỉ là huynh đệ vào sinh ra tử với ta, nếu cần thiết thì lấy ngọc bội này ra, hắn nhìn thấy sẽ có cách sắp xếp, đừng từ chối, ta đã quen với việc sắp xếp mọi việc thật tốt, có chuẩn bị chu đáo thì ta mới yên tâm rời đi.”

 

Ta không ngừng rơi nước mắt, nhận lấy ngọc bội, ngày hôm sau lại khóc sướt mướt tiễn biệt Tiêu Vô Tầm.

 

Ta thường xuyên đến đại doanh làm phiền Trần Thỉ, y luôn từ xa chạy đến nói: “Vương phi, Kinh Thành chưa có tin gì, người cứ yên tâm ở phủ thống đốc chờ đợi, có tin tức gì ta sẽ báo cáo ngay.”

 

Ta lắc đầu, thất vọng cưỡi ngựa trở về.

 

Cuối cùng có một ngày, Trần Thỉ cưỡi ngựa xông vào phủ thống đốc, quỳ xuống trước mặt ta: “Vương phi, Vương gia bị Tân Đế bắt giam rồi.”

 

Ta sững sờ: “Tân Đế là ai?”

 

“Là Ngũ Hoàng tử trước đây, nghe nói là vì bất mãn Vương gia ngày đó đã thu nhận Cửu Hoàng tử, nên hiểu lầm Vương gia cũng thuộc bè cánh ủng hộ Cửu Hoàng tử đăng cơ.”

 

“Vậy còn Tiêu Vô Mịch thì sao?”

 

“Cũng không khá hơn là bao, hắn có liên quan đến Chu gia, Chu gia bị diệt tộc, Tân Đế đã giam hắn vào đại lao.”

 

Quả nhiên là gió thổi báo giông tố sắp đến.

 

Trần Thỉ hỏi: “Vương phi, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

 

Ta nắm chặt khối ngọc bội mà Tiêu Vô Tầm để lại, bật ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn vào Kinh.”

 

“Vương phi cao quý, sao chịu được gian nan, hay là để mạt tướng dẫn quân đi trước?”

 

“Tân Đế bề ngoài hận thì Vương gia vì lúc trước giúp đỡ Cửu Hoàng tử, nhưng thực ra là kiêng dè chàng ấy trấn giữ biên cương lâu năm, sợ chàng ấy nắm giữ binh quyền công cao lấn chủ nên mới tìm cớ đàn áp chàng, nếu các ngươi đi chẳng phải là chứng thực sự nghi kỵ của Tân Đế sao?”

Loading...