HỒNG NHAN CỐ - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-09-26 19:46:36
Lượt xem: 3,629
“Một mình Vương phi diện kiến Hoàng Thượng, làm sao dễ dàng thế được?”
“Phía sau ta có tất cả những nam nhi của Dự Kha gia đã chiến đấu hy sinh vì nước, Tiên Đế và toàn bộ văn võ bá quan đã nói, tuyệt đối không thể làm khó dễ huyết mạch duy nhất là ta, ta nhất định phải hỏi một câu, phu quân ta cũng trung thành với Quân như phụ thân và huynh trưởng của ta, chưa từng có chút ý định tranh đoạt Hoàng quyền, vậy thì điểm nào đã phụ Đại Chử?”
Ta phi ngựa hơn một tháng, treo cờ hiệu của Trung Dũng Hầu, đơn thương độc mã tiến vào Hoàng Thành.
Không ai dẫn đường cũng không ai dám ngăn cản.
Tân Đế truyền cho ta vào trong, y ngồi trên ngai vàng, cao ngạo nhìn ta: “Dự Kha Nam Giai, ngày xưa ngươi bị Cửu đệ hủy hôn mà đi xa đến Bắc Cương, lại gả cho Yên Vương, trong cung ai nấy đều cười nhạo số phận của ngươi, nói rằng cả đời này ngươi sẽ không gặp được lang quân như ý. Bây giờ xem ra, ngươi thật sự rất chung tình với Yên Vương, chẳng lẽ ngươi không sợ có mạng vào được Hoàng Thành mà không có mạng ra sao?”
Ta cười, y hỏi một đằng ta trả lời một nẻo: “Yên Vương thật sự là một kẻ ngốc, Dự Kha Nam Giai ta sao lại lấy phải một kẻ ngốc trung thành đến thế chứ?”
“Cái gì?”
“Bệ hạ, nghe nói Tiên Đế chưa để lại di chiếu, nếu ta là Yên Vương, trong tay có binh có mã, có một đám tướng sĩ trung thành, loạn thế có thể đánh, thái bình có thể an, ngai vàng trống không, ta cũng có huyết mạch Hoàng thất chính thống, làm sao có thể nhường Hoàng vị cho người khác được?”
“Sằng bậy!” Tân Đế chỉ tay vào ta, “Ngươi là một phụ nhân mà lại có tâm địa độc ác như vậy, xem ra việc ta giam giữ Yên Vương quả là chính xác.”
Ta khoanh chân ngồi xuống giữa đại điện: “Giam đi, tốt nhất bệ hạ nên giam luôn cả ta, để ta có thể đoàn tụ với phu quân ngốc kia.”
“Trẫm là Hoàng Thượng, quyền sinh sát nằm trong tay trẫm, ngươi có phải quá khinh thường trẫm rồi không?”
“Như bệ hạ đã nói, ngài là Thiên Tử, bọn ta đều là thần dân của bệ hạ, làm sao có thể là kẻ địch, làm sao lại có chuyện khinh thường? Trừ phi... bệ hạ luôn đề phòng Yên Vương và ta, xem phu phụ bọn ta như ngoại địch.”
Tân Đế sững sờ một chút, rồi lắc đầu cười lớn: “Ngươi quả thật là nhanh mồm nhanh miệng, khéo ăn khéo nói, cũng không trách hai vị huynh đệ của trẫm đều say mê ngươi. Như vậy thì, ngươi chọn một người đi.”
“Chọn cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/hong-nhan-co/chuong-18.html.]
“Giữa Yên Vương và Cửu Hoàng tử, ngươi hãy chọn một người, người mà ngươi không chọn sẽ phải chết.”
Tân Đế bắt đầu cười, cười mà chẳng chút quang minh lỗi lạc nào, ta cũng theo đó mà cười.
Y dừng lại hỏi ta: “Ngươi cười cái gì?”
Ta đáp: “Trò đùa này của bệ hạ thật buồn cười, chi bằng trực tiếp ban c.h.ế.t cho Cửu Hoàng tử luôn đi, vòng vo như vậy làm gì? Hắn ta là người tham vọng Hoàng vị của ngài, chẳng liên quan gì đến phu quân ngốc của ta.”
Tân Đế nheo mắt, nghiêng đầu nhìn lá cờ hiệu sau lưng ta: “Phu quân ngươi không hề ngốc.”
12.
Ta chọn gặp Tiêu Vô Mịch.
Tháng bảy trời nóng, nhưng trong ngục tối lại lạnh lẽo đến thấu xương.
Ngục tốt nhận lấy lệnh bài trên tay ta, chế giễu: “Yên Vương phi, Yên Vương điện hạ đang ở Phù Vân Các, người có phải đi nhầm chỗ rồi không?”
“Hay là, người vẫn còn vương vấn tình cũ?”
Ta không kiên nhẫn liếc gã một cái: “Ngươi là thá gì mà dám nói với ta như vậy? Yên Vương và Cửu Hoàng tử dù sao cũng là huynh đệ của Thiên Tử, loại hạ đẳng như ngươi có thể chế giễu sao?”
Có lẽ vì sắc mặt ta lạnh lùng, tên ngục tốt kia xấu hổ rụt cổ lại, cầm một ngọn đèn: “Người... người đi theo ta.”
Ngục tốt dẫn ta đi đến tận cùng đại lao mới dừng lại, ta tìm thấy Tiêu Vô Mịch ở góc phòng giam.
Hắn ta mặc bố y, mái tóc dài bù xù được cố định bằng một chiếc trâm. Hoàng tử vẻ vang ngày nào giờ đây gầy gò xanh xao, ta không hề ngạc nhiên cũng không cảm thấy thương hại.