Chàng Cận Vệ Có Mặt Nạ Nanh Sói - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-07 22:56:36
Lượt xem: 561
Cho đến sinh nhật ta năm hai mươi mốt tuổi, Trưởng công chúa Ngọc Hoa cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực từ các thế gia, ép buộc Thiệu Du mau chóng thành hôn.
Có lẽ, hắn thực sự không có tình ý gì với nữ đồng sự của mình. Nhưng điều đó không thể thay đổi sự thật rằng, hắn không thích ta.
Nếu đã không có tình cảm, vậy thì tan thôi.
Lẽ ra ta nên hiểu điều đó từ lâu.
3
Trời vừa tờ mờ sáng, ta đã cô độc đứng trước cửa Kinh Triệu phủ.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Đợi đóng dấu quan ấn xong, ta sẽ không còn là vị phu nhân chưa qua cửa của Thiệu gia nữa, mà chỉ đơn giản là Kỷ Vãn Thư.
Nhưng không ngờ, tại quán hoành thánh gần đó, ta lại một lần nữa gặp Lục An Nhiên.
Nàng xuất thân từ gia đình văn nhân, nhưng từ nhỏ đã quen với cảnh đao quang kiếm ảnh, dáng người cao ráo, rạng rỡ của nàng luôn mang theo chút phong thái giang hồ.
Tính cách nàng cũng sảng khoái, chẳng nói chẳng rằng đã trả tiền cho ta.
"Kỷ tỷ tỷ, sao tỷ lại xuất hiện trước Kinh Triệu phủ? Chẳng lẽ vẫn còn tức giận, định tố cáo Thiệu đại ca sao?"
Nàng ngồi xuống đối diện ta, chân vắt chéo, mỉm cười trêu đùa.
Chỉ vì ta thản nhiên đáp lại một câu "Không liên quan đến hắn", nàng lập tức đứng dậy, nói lớn: "Lục mỗ quen thẳng tính, khuyên cô nương một câu, là một tiểu thư khuê các chân chính, việc quan trọng nhất là ở nhà chăm sóc chồng con. Thiệu đại ca là người trượng nghĩa, một khi đã nhận định sẽ chịu trách nhiệm với cô, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cô đâu. Xin cô cũng hiểu cho công việc của hắn, đừng làm lớn chuyện. Thời buổi này muốn được ân sủng trước mặt thánh thượng không dễ đâu!"
Cùng là nữ nhân, ta có thể đọc được ý tứ trong lòng nàng. Chẳng qua cũng chỉ vì một lớp màn mỏng chưa được vén lên – lòng thầm yêu quân tử mà quân tử chẳng hay biết, và nàng đã coi ta là kẻ thù đối địch.
Chén canh nóng hổi đi vào bụng, tâm trạng ta có chút tốt hơn: "Ta cũng có một lời muốn gửi đến Lục bộ đầu."
"Thiếu phu nhân của Thiệu phủ, tuy địa vị cao quý, nhưng cũng không hề dễ dàng như cô tưởng."
Vô tình, khi ta vén tay áo, lộ ra một vết sẹo dài sâu đã đóng vảy.
Thiệu gia thực sự không coi trọng ta. Cũng có thể họ chẳng coi ai ra gì.
Xuất thân của họ có thể sánh ngang với hoàng thân quốc thích, là sự cao quý ít người sánh được. Khắp thành Thái Nguyên, người xứng đôi với Thiệu Du, e rằng chỉ có vài vị công chúa, quận chúa từ hoàng tộc, có phong ấp riêng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chang-can-ve-co-mat-na-nanh-soi/chuong-3.html.]
Nhưng họ lại phải vì thanh danh mà thực hiện hôn ước, để ta, một kẻ thấp hèn như con kiến, chiếm được lợi thế trước.
Từ Trưởng công chúa Ngọc Hoa trở xuống, dù ta chưa chính thức vào cửa, mỗi ngày đều phải vấn an, dâng trà buổi sáng tối là điều không thể tránh khỏi. Nếu trà ta pha có chút nóng hơn, ngay sau đó cả ấm nước sôi sẽ bị dội thẳng lên người ta.
Thiệu Du thấy vậy, không những không giúp đỡ, mà còn trách mắng ta vì đau đớn mà kêu lên, nói đó là thất lễ, là điều đại kỵ trong gia tộc.
Từ quản gia đến kẻ hầu đều coi ta như không khí. Những lời dèm pha ta nghe được còn sắc bén hơn lưỡi dao, có kẻ nói ta quen làm những chuyện hèn hạ, có kẻ bảo ta dùng mị thuật mê hoặc thiếu gia của họ.
Ta chẳng thể phân biệt nổi ánh mắt của họ đối với ta là khinh miệt hay thương hại.
Lý do ta chịu đựng tất cả chỉ vì từng có lúc ta nương tựa sâu sắc vào Thiệu Du.
Nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ mãi cam lòng.
Như thể bị bóc trần tâm sự, ánh mắt của Lục An Nhiên lướt nhanh qua vết sẹo của ta, thoáng chốc trở nên lúng túng và né tránh: "Cô là cô, ta là ta, làm sao có thể lẫn lộn được?"
"Đừng tưởng bày trò đáng thương là có thể níu giữ Thiệu đại ca. Huynh ấy định sẵn là cánh chim ưng tự do bay lượn trên chín tầng trời, chúng ta cứ đợi mà xem."
Rõ ràng nàng vẫn chưa hiểu được ý của ta.
Ta cười nhạt, giữ lễ cúi nhẹ người chào nàng: "Vậy xin chúc chúng ta đều đạt được điều mình mong muốn."
4
Kinh Triệu doãn nghe xong ý định của ta, sắc mặt liền biến đổi.
"Đại nhân, cái giá ta phải trả, ta đã biết rõ. Xin hãy bắt đầu đi."
Từ khi khai quốc, triều Đại Ninh đã quy định, bất cứ ai muốn hủy bỏ hôn sự được thánh thượng ban cho, đều phải chịu hình phạt nặng nề.
Đi chân trần trên con đường phủ đầy than hồng trong tuyết, e rằng ngay cả nam nhân bảy thước cũng chưa chắc chịu nổi.
Nhưng không lay chuyển được sự kiên quyết của ta, Kinh Triệu doãn đành phải tuân theo.
Trên con đường tuyết dần dần bốc khói nghi ngút. Giữa những ánh mắt khác lạ xung quanh, ta không chút do dự mà bước tới. Ngọn lửa nóng rực gặm nhấm da thịt, chỉ mới bước ba bước, ta đã tái nhợt mặt, đôi môi không ngừng run rẩy.
Ngoài cổng Kinh Triệu phủ, xe ngựa của Thiệu phủ vừa lúc lướt qua, bên trong có tiếng nữ tử nghẹn ngào kêu lên: "Mau! Mau tìm một tiệm thuốc gần nhất! Thiệu đại ca đang chảy m.á.u không ngừng, tính mạng nguy kịch rồi..."