CHÁU TRAI TÔI LÀ KẺ XẤU TRỜI SINH - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-16 07:07:23
Lượt xem: 5,981
4.
Tôi đứng phắt dậy.
Cái nhà này không thể ở thêm một phút nào nữa.
Chỉ có điều, tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị anh tôi kéo qua chắn trước mặt cháu trai.
Một nồi nước lẩu đổ hết lên người tôi.
Tôi đau đớn lăn lộn dưới đất.
Hóa ra trong lúc cãi nhau với mẹ, cháu trai ngày càng quá đáng, khiến hai gã đàn ông bàn bên tức giận.
Anh trai và chị dâu hoàn toàn không ngăn cản cháu trai, họ chỉ đứng một bên xem trò cười, thỉnh thoảng nói một câu đừng tính toán với trẻ con.
Cháu trai bị đổ nước là đáng đời, chỉ có tôi là kẻ phải chịu tội.
Khi hai người đó rút d.a.o ra, mẹ tôi và mọi người đều sợ hãi.
Anh tôi kéo tôi tiếp tục chắn dao, trong lúc hỗn loạn, tôi đã bị c.h.é.m chec.
Linh hồn tôi lơ lửng trên không trung, thấy mẹ và mọi người bị hai gã đàn ông đuổi chém.
Sau khi tôi chec, người chắn d.a.o cho anh tôi biến thành mẹ tôi, sau đó là chị dâu, cuối cùng là cháu trai.
Khi cảnh sát đến, cả gia đình chúng tôi đã chec một cách gọn gàng.
Thấy cảnh này, tôi cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
Thật tốt, nếu phải chec thì nên chec cùng nhau.
Hai gã đàn ông đã bị bắt, hôm nay họ định ăn lẩu xong thì tự thú.
Kết quả là cháu trai cứ khiêu khích bọn họ.
Tượng đất còn có ba phần tức giận, huống chi là bọn họ.
Vụ việc này được camera quay lại và lan truyền trên mạng, phần lớn đều chửi rủa gia đình tôi đáng đời.
Tôi cũng thấy cư dân mạng chửi rất đúng.
5.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, cháu trai nhỏ của tôi lại đang khiêu khích bàn bên cạnh.
Chỉ còn vài phút nữa là đến lúc hai gã đàn ông nổi điên lên.
Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi lập tức cầm điện thoại đi ra ngoài:
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
"Mẹ, công ty con có việc, con phải về trước."
Mẹ tôi ở phía sau mắng lớn:
"Mày có ngốc không? Lương 3000 mà còn chạy về làm thêm?"
"Mày quay lại đây ngay, chưa thanh toán xong mà!"
Trở về làm gì chứ, đợi lát nữa họ đánh nhau sẽ chec hết, chủ quán cũng không dám nhận tiền.
Còn tôi, Vương Dư Huyên, sẽ kế thừa tài sản của tất cả bọn họ.
Không còn ai có thể chỉ tay vào mặt tôi và chửi tôi là đồ ngốc.
Tôi vừa đi vừa nghĩ về những điều tốt đẹp, hy vọng hai gã đàn ông kia sẽ mạnh tay một chút.
Không lâu sau, mẹ tôi gọi điện thoại khóc lóc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chau-trai-toi-la-ke-xau-troi-sinh/chuong-2.html.]
"Huyên Huyên, con ở đâu? Mau quay về cứu cháu của mẹ đi!"
Tôi rất không vui.
Thậm chí còn muốn đánh người.
Tại sao họ vẫn còn sống?
Tôi hít một hơi thật sâu:
"Có chuyện gì? Mẹ nói rõ hơn một chút đi."
"Bàn bên cạnh bị điên rồi, họ đổ nước lẩu vào cháu con, còn đánh cả anh con, con đến cứu chúng ta với."
Cứu thì không thể cứu, họ đáng đời mà.
"Con mau đến, cháu con bị bọn họ ấn vào nồi lẩu rồi! A a… làm sao bây giờ? Cháu trai ngoan của tôi…"
6.
Tôi tựa lưng vào tường, nghe tiếng kêu thảm thiết của mẹ, không thể diễn tả sự thoải mái này bằng lời.
"Trời ơi, đó là cháu trai của mẹ, mau quay về cứu nó đi!"
"Chẳng lẽ con định khoanh tay đứng nhìn thằng bé bị nấu chín sao?"
"Không không, sao con nhẫn tâm như vậy được?"
Mẹ tôi gọi điện cho tôi có tác dụng gì?
Nếu tôi quay về thì họ có thể không bị c.h.é.m sao?
Mẹ tôi đã khóc khi nghe những lời tôi nói.
Bà nói:
"Huyên Huyên, mẹ sợ quá, hai người đó thật đáng sợ. Họ đã lấy ra hai con dao, ngay cả anh con cũng không dám tiến đến."
Thấy không, đến lúc có d.a.o thì bà cũng có thể bỏ rơi cả cháu trai của mình.
"Làm sao đây? Sao cảnh sát vẫn chưa đến? A… cháu trai tôi không còn cử động nữa rồi!"
Tôi bĩu môi, giả vờ kích động mà hét lên:
"Mẹ nói nhiều như vậy làm gì? Mau qua cứu cháu đi!"
"Mẹ đã hơn 50 tuổi rồi, Đông Đông mới có 10 tuổi, một mạng đổi một mạng cũng đáng."
Người bên kia không nói gì nữa.
Một lúc sau, mẹ tôi mới thều thào nói:
"Ông trời ơi, cháu tôi chec rồi, bị họ ấn đầu vào nồi lẩu mà chec."
Thật tốt, cuối cùng cũng có tin vui.
Kiếp này, không có tôi chịu tội, cháu trai bị bắt được cũng không có ai dám đến cứu, chec còn thảm hơn kiếp trước.
Tôi lạnh lùng nói:
"Tại sao mẹ không đi cứu nó? Các người quá ích kỷ rồi, nếu ba người hợp sức lại thì chắc chắn có thể cứu được, chính các người đã hại nó."
"A…" đó là tiếng gào thét đầy tức giận của mẹ tôi.
Đúng vậy, tôi muốn làm bà tức giận, để bà lao lên mà liều mạng.